“Bệ hạ, bọn họ muốn phóng hỏa.”
“Ồ, nướng thịt người…”
Cấm quân nhìn về phía Minh Thù, trong ánh mắt thể hiện oán niệm có thể chôn luôn Minh Thù, người ta còn chưa phóng hỏa mà bệ hạ đã nguyền rủa bọn họ chết!
Minh Thù ho khan một tiếng, tự nhiên sửa lại: “Thông báo cho Chu đại nhân tới cứu giá, nhân tiện bảo ông ta mang cho trẫm một đùi gà.”
Cấm quân: “…” Chu đại nhân biết sẽ hộc máu!
Quân Tuyệt nhìn thấy cấm quân chạy lui phía sau Dưỡng Tâm điện, rất nhanh pháo tín hiệu đã được bắn lên ngoài cửa sổ.
Sau một lần pháo tín hiệu, còn có lần thứ hai.
“Bệ hạ, không đúng, sao lại có hai lần tín hiệu?” Cấm vệ quân mông lung quay về sau khi bắn pháo tín hiệu.
“Không phải ngươi làm sai rồi sao?”
Cấm quân lắc đầu.
Hắn chỉ bắn một lần, nhớ kỹ rõ ràng như vậy, hơn nữa dựa theo ước định cũng chỉ thả một lần, hắn sao lại làm sai được.
Không phải làm sai vậy còn có một lần là người nào bắn?
Chuyện ma quái sao!
Mọi người nhìn nhau.
Mặc kệ lần thứ hai là ai thả, Minh Thù đều đang phiền muộn: “Chu đại nhân nhất định phải đem đùi gà vào đấy.”
“Bệ hạ, chúng ta làm sao bây giờ?” Cấm quân vây Minh Thù vào giữa, khẩn trương hỏi.
Minh Thù nghiêng đầu cười: “Cổ vũ cho Chu đại nhân.”
Phụt…
Bọn họ dù có cổ vũ, Chu đại nhân cũng không nghe thấy mà!
Giờ lúc này còn cổ vũ gì chứ!
Ngoài điện.
Diệp Mạc Trần nhìn về phía cửa cung, bên kia hỏa quang chiếu rọi vô cùng sáng sủa, dường như có tiếng chém giết truyền đến.
“Gia, Ninh Phù Dung dẫn người giết vào rồi.”
Diệp Mạc Trần nhíu mày, lạnh giọng hạ lệnh: “Phóng hỏa.”
Hắn chọn động thủ vào hôm nay, chính là do nhận được tin tức Ninh Phù Dung sẽ vào bức ép vua thoái vị vào hôm nay. Ninh Phù Dung cũng được coi là cựu thần của Tịch Chiếu, hắn không biết nàng ta vì cái gì nhưng điều này với hắn là một chuyện tốt.
Hắc y nhân cầm cây đuốc chuẩn bị châm lửa.
Nhưng người nọ mới vừa tới gần cửa điện, không biết từ đâu phóng tới một mũi tên. Người nọ ngã xuống, cây đuốc rơi sang một bên.
“Gia, cẩn thận!”
Diệp Mạc Trần được người bảo vệ, Dưỡng Tâm điện bốn phía tối om om, nhìn không thấy người bắn cung vừa rồi núp ở chỗ nào.
“Nhanh đi!” Diệp Mạc Trần quát lớn.
Lần nữa có người chuẩn bị tiến lên nhưng cũng giống vừa rồi, chưa tới gần đã bị bắn chết.
Diệp Mạc Trần tỏ vẻ lãnh đạm, lấy cây đuốc từ thuộc hạ, ném nó về phía cửa điện. Hắn thấp giọng hô lên để cho mọi người tản ra.
Vô số tên bốn phương tám hướng phóng tới.
“Có mai phục!”
Nhiều cung thủ như vậy, Diệp Mạc Trần lại không mù, đương nhiên biết có mai phục.
“Tên cẩu hoàng đế kia cố ý dẫn chúng ta tới nơi này!”
Phía sau cửa điện đã đốt lên, toàn bộ bên ngoài Dưỡng Tâm điện cũng sáng rực, bốn phía trên tường đứng không ít cung thủ lúc này đang không ngừng bắn cung về phía bọn hắn.
Tiếng bước chân từ xung quanh Dưỡng Tâm điện tiến đến đây càng ngày càng gần.
Bị bao vây.
Thế cục trong thời gian ngắn phát sinh nghịch chuyển.
Cung thủ dường như nhận được mệnh lệnh nên dừng bắn cung, nhìn lại chỉ còn có một vùng tăm tối.
Thế nhưng xuất hiện người, lại ngoài dự liệu của Diệp Mạc Trần.
Ninh Phù Dung cầm kiếm nhuốm máu, bị người vây chặt qua đây: “Tam vương gia.”
Diệp Mạc Trần nhíu mày, Ninh Phù Dung này… sao tới được nhanh như vậy?
Ninh Phù Dung liếc mắt nhìn Dưỡng Tâm điện đã bị thiêu cháy, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đáy mắt có chút ánh sáng nóng bỏng: “Tam vương gia, xem ra hôm nay còn phải cám ơn người giúp ta một đại ân.”
Nàng ta không ngờ vào hoàng cung lại dễ dàng như vậy, nhiều người dọc theo đường đi đã được giải quyết.
Còn tưởng rằng có bẫy, không ngờ có người nhanh chân đến trước, lại là người nàng thương nhớ.
Diệp Mạc Trần phòng bị nhìn nàng ta: “Ngươi tới cứu Đông Khuynh?”
“Cứu? Vương gia nghĩ nhiều rồi.” Ninh Phù Dung cười nói:
“Nước Tử Nguyệt diệt Tịch Chiếu ta, ta tới thay Tịch Chiếu báo thù.”
Diệp Mạc Trần không nói lời nào, chờ câu nói sau của Ninh Phù Dung.
“Tam vương gia, bây giờ đại thế Đông Khuynh đã mất, trong cung ngoài cung hiện tại đều là người của ta rồi.”
“Cho nên?” Diệp Mạc Trần hỏi.
“Cho nên Tam vương gia, người bây giờ chỉ có một lựa chọn, đó chính là ngoan ngoãn nghe lời của ta.” Nàng làm những thứ này không phải là vì hắn sao?
Ánh lửa nhảy múa giữa bọn họ mang theo hơi nóng lướt ngang qua khiến tay áo hai người phất lên.
Diệp Mạc Trần liền cười lạnh: “Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ nghe lời ngươi?”
Ninh Phù Dung lấy ra một vật từ bên hông, cây trâm xanh biếc từ không trung chậm rãi rơi, va xuống mặt đất vang lên âm thanh lanh lảnh, vỡ thành hai mảnh.