A….!
Sở Huyên mặt mày nhoà nước mắt, tiếng gào thét vang lên chín tầng mây, Sở Huyên ôm chặt Diệp Thành đang dần mất đi hơi ấm.
Xung quanh yên tĩnh, bốn phương tám hướng đều có bóng người dày đặc, ánh mắt ai cũng đều tập trung ở chính giữa.
Ở nơi đó, Sở Huyên như bị quỷ ám, cô ôm chặt Diệp Thành đã không còn hơi thở.
Không biết đến khi nào cô mới đứng dậy, cõng Diệp Thành trên lưng: “Sư phụ đưa con về nhà”.
Nhưng cô vừa cất bước, Linh Chân Thượng Nhân đã hờ hững bảo: “Ngươi có thể đi, nhưng hắn phải ở lại”.
Sở Huyên không trả lời, vẫn cất bước rời đi.
Thấy thế, Linh Chân Thượng Nhân nheo mắt, lập tức giơ bàn tay ra túm lấy Sở Huyên.
“Tưởng chết là xong chuyện sao? Đâu có dễ thế”, trưởng lão Triệu Thanh của Thanh Vân Tông hừ lạnh.
