Hứa Dinh Dinh ngẫm nghĩ một lát rồi im lặng, không có lý do gì mà lân nào cô cũng phải để mặc cho Nguyễn Trà My bắt nạt.
Hơn nữa giờ cô không giải thích, có lẽ sẽ làm đảo lộn chân tướng, nhưng chưa đến nỗi bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện ra nhanh như thế.
Tịch Xuyên thấy Hứa Dinh Dinh không hề đính chính thì ánh mắt hiện rõ sự phức tạp, hai năm trước, anh bị tai nạn xe, bác sĩ anh đã mất đi một phần ký ức.
Anh cảm thấy, có thể sẽ cô trong phần ký ức mà anh đã đánh mất, bằng không anh sẽ không luyến tiếc cô, cũng không đau lòng khi nhìn thấy cô.
Chẳng lẽ cô từng là người yêu anh ư?
Nếu đúng là thế, vậy thì có thể hai bé con này thật sự là con anh!
Nghĩ đến khả năng này, Tịch Xuyên không khỏi hưng phấn, anh có con trai, con gái rồi!
“Chúng ta đi thôi.” Hứa Dinh Dinh không muốn ở đây lâu, nên dắt Đường Minh Hạo xoay người đi ra ngoài.
Tịch Xuyên gỡ tay Nguyễn Trà My ra, thản nhiên đi theo sau.
“Xuyên à, anh định đi đâu thế?” Nguyễn Trà My sửng sốt, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Nhưng Tịch Xuyên hoàn toàn phớt lờ cô ta, vẫn đi theo sau Hứa Dinh Dinh.
“Xuyên à, tuân sau chúng ta phải kết hôn rồi.” Nguyễn Trà My gấp gáp, bất chấp hình tượng mà rống to.
Lân này, Tịch Xuyên đã dừng bước, rồi quay đầu nhìn cô ta: “Tôi đã có con trai con gái rồi, sao phải kết hôn cùng cô chứ?”
Anh vốn không hề tình nguyện với cuộc hôn nhân này, đây đều là ý của mẹ anh, vì anh cảm thấy mình cũng không quá yêu thích cô gái nào, nên thuận theo ý mẹ anh luôn.
Nhưng giờ tình huống đã khác rồi, anh đã có con, mẹ của bọn trẻ còn đứng trước mặt anh, sao anh có thể cưới người phụ nữ khác chứ?
Tịch Xuyên nói xong thì xoay người rời đi, cũng không quan tâm đến Nguyễn Trà My.
Tịch Xuyên nhanh chóng đuổi kịp Hứa Dinh Dinh, rồi bế Đường Vũ Kỳ đưa cho cô, nhìn cô với vẻ mặt mong đợi: “Bọn trẻ thật sự là con anh à? Anh thật sự là ba bọn trẻ ư?”