“Lương Khánh Tùng nhẹ nhàng nói.
“Nhưng cô ta là cháu dâu của tôi! Là vợ của Phong Nghiêm, là mẹ của Huyền Mi! Cho dù anh có gạch tên cô ấy ra khỏi gia phả thì dòng máu của gia đình này cũng không thể cắt đứt được!!” Lương Vệ Quốc ném tách trà lên bàn xuống đất, gào thét giận dữ.
Loảng xoảng!
Chiếc tách trà rơi xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh, tiếng động phát ra khiến tất cả những người có mặt giật bắn mình.
Lương Nam Phương toàn thân đột nhiên run lên, không ngờ Lương Vệ Quốc lại có thể phát hỏa lớn đến như vậy.
Lương Phong Nghiêm không nói lời nào, nhưng hai nắm đấm của ông ta đã siết chặt.
Lương Khánh Tùng cau mày, rõ ràng cũng không ngờ rằng Lương Vệ Quốc lại có thể quyết liệt như vậy.
Nhưng một người đàn ông trung niên bên cạnh đã nhàn nhạt mở miệng: “Chú ba, trước tiên đừng tức giận. Chú tuổi tác đã cao rồi, sức khỏe không tốt. Không nên tức giận hại đến thân thẻ.”
“Cậu còn mặt mũi nói chuyện sao? Nhìn thử đứa con gái ngoan mà cậu đã dạy dỗ đi!” Lương Vệ Quốc chỉ vào mũi người đàn ông trung niên mà mắng chửi.
Hóa ra người này chính là Lương Dự, bố của Lương Nam Phương.
Lương Dự không hề hoảng sợ, cũng không tức giận, cười nhạt một tiếng nói: “Chú Ba, Nam Phương vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, chú là người lớn hà tất phải tính toán với nó?”
“Còn trẻ con sao? Cậu nhìn xem thử nó có đức tính gì. Nó còn nhỏ sao? Bản thân đã lớn như vậy gây ra chuyện không lẽ không cần phải chịu trách nhiệm sao?” Lương Vệ Quốc tức giận mắng.
“Vậy chú ba, chú nói phải làm sao?” Lương Dự bắt lực hỏi.
“Lập tức bảo nó lăn qua đây cho tôi, khấu đầu với Thu Yến. Ngoài ra, hãy thông báo để anh cả nó bù đắp cho Thu Yến, để Thu Yến trở về nguyên quán, trở về nhà họ Lương!” Lương Vệ Quốc trầm giọng nói.
Lương Dự nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi.
Lương Khánh Tùng tay bưng tách trà cũng không khỏi cứng đờ, kỳ quái nhìn Lương Vệ Quốc nói: “Vệ Quốc, một việc vê lại một việc, Nam Phương làm xăng làm bậy, chúng ta trừng phạt là được rồi, sao cậu lại lôi chuyện này vào?”
“Thu Yến lúc đó đã bát cần làm tổn thương người của đảo Vong Ưu. Cũng chỉ là cô ấy nóng lòng bảo vệ con gái. Cô ấy không phạm sai lầm lớn. Lúc đó cô ấy cũng đã bị trừng phạt rồi, sau khi bị trục xuất ra khỏi nhà họ Lương, mọi khó khăn cũng đều đã phải chịu đựng. Nên kết thúc rồi, đúng không? Không lẽ phải để cô ấy chết ở nên ngoài, các anh mới cảm thấy phù hợp sao?” Lương Vệ Quốc nói trong đau buồn.
“Nhưng nếu như người của đảo Vong Ưu biết rằng chúng ta lại đưa Thu Yến trở về, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ sẽ không tức giận sao?” Lương Khánh Tùng đặt tách trà xuống, trầm giọng nói, “Tôi không phản đối Thu Yến quay.
về, nhưng chỉ e rằng người của đảo Vong Ưu sẽ có ý kiên.”
“Bọn họ có thể có ý kiến gì? Huyền Mi cũng đã là người của đảo Vong Ưu rồi, không lẽ người của đảo Vong Ưu còn muốn Thu Yến phải chết sao? Như vậy Huyền Mi làm sao có thể an tâm luyện công?” Lương Vệ Quốc tức giận nói.
“Chuyện này… lời cậu nói cũng có lý.” Lương Khánh Tùng rên rỉ một tiếng, gật đầu nói: “Được thôi, tôi sẽ thương lượng chuyện này với anh cả!”
