Thịnh Thế ở đầu điện thoại bên này chờ một lúc lâu, vẫn không thấy Cố Lan San lên tiếng, cố gắng áp chế mình kích động bởi vì sau khi ly hôn lần đầu tiên cô chủ động điện thoại cho mình dẫn đến, để cho mình biểu hiện bình thường, nhưng giọng nói và tốc độ nói chuyện của anh vẫn tiết lộ sự khẩn trương gấp gáp của anh: “Sở Sở, em xảy ra chuyện gì sao? Tại sao không nói chuyện? Hả?”
“Em……” Cố Lan San mở miệng, có chút không biết nên trả lời câu hỏi của anh ra sao, chỉ có thể nuốt nước miếng một cái, dưới tình huống Thịnh Thế hoàn toàn không thấy được, giống như là một đứa bé làm sai chuyện đang hồi hộp căng thẳng liều mạng cắn cắn môi dưới, tay níu chặt quần áo dùng sức vặn, thấp giọng nói: “Em…..”
Thịnh Thế sững sờ nghe giọng nói của cô, chỉ cảm thấy như một giấc mộng, anh suýt nữa cứ như vậy mà bật cười, cũng may anh phản ứng mau, hắng giọng một cái, che giấu cho qua, nhưng khóe môi không thể nào khép lại được, “Anh đang nghe.”
Cố Lan San nỗ lực sắp xếp lại lời nói hơn nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Thịnh Thế, em có việc muốn tìm anh giúp đỡ.”
Sau khi Cố Lan San nói xong, liền nhắm hai mắt lại thật chặt, tế bào toàn thân cô đều căng thẳng theo.
Thịnh Thế bên kia bỗng nhiên không có lên tiếng.
Cố Lan San càng khẩn trương hơn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thời gian tí tách trôi qua từng phút, rốt cuộc Cố Lan San nhận rõ hiện thực, có chút nhụt chí buông mí mắt xuống, uất ức chép miệng, cảm thấy mình rất mất mặt, luống cuống tay chân muốn cúp điện thoại, nhưng giọng nói nhu hòa như lời nói âu yếm giữa tình nhân của Thịnh Thế đột nhiên cất lên, chỉ một chữ, nói: “Được.”
Cố Lan San mở to hai mắt.
Cô cho rằng mình nghe lầm.
Thật lâu sau, cô mới chớp chớp mắt, hoàn hồn, Thịnh Thế nói được? Anh hoàn toàn không hỏi cô chuyện gì, liền trực tiếp nói được?
Trong toilet nhỏ hẹp, yên tĩnh dị thường, Cô Lan San cầm điện thoại di động, lại mơ hồ cảm thấy một chữ kia, phảng phất mang theo một luồng sức quyến rũ nóng bỏng, khắc sâu vào trong trái tim mềm mại của cô.