Lý Thành không giải thích, chỉ lạnh lùng nói: “Để hắn vào!”
Một lát sau, một người Cao Ly bước vào doanh trướng, quỳ sụp xuống.
“Kính… thưa đại quân Hoa Hạ vĩ đại, chúng ta vẫn luôn ngóng trông các vị đến. Vừa nghe tin các vị tiến vào Cao Ly, hoàng đế bệ hạ của chúng ta vô cùng phấn khích, đã đặc biệt lệnh cho ta đến đây quy thuận nước Hoa Hạ…”
Lý Thành nói: “Khoan đã, không phải Cao Ly đã bị Phù Tang chiếm lĩnh rồi ư? Các ngươi quy thuận cái khỉ gì?”
Người nọ cười nói: “Tướng quân không biết đấy thôi, đêm qua, dưới sự dẫn dắt của hoàng đế bệ hạ vĩ đại, chúng ta đã trải qua một cuộc huyết chiến đoạt lại Tân La, đồng thời xử tử toàn bộ người Tịch trong thành, hiện tại, Cao Ly đang chờ đại quân Hoa Hạ đến, chúng ta sẽ cùng xuôi nam, hợp lực tiêu diệt Phù Tang”.
Trong đầu Lý Thành chỉ có một suy nghĩ: Hợp lực cái con khỉ!
Bởi vì lúc chuẩn bị xuất phát, ông ta từng nhận một phong mật hàm của Lãnh Thiên Minh, bên trong có ghi rõ: Trẫm không quan tâm đến sống chết của người Cao Ly, tai ương mà bọn họ phải chịu là do người Tịch mang đến, cái ta muốn chính là tiêu diệt quân đội Phù Tang, chiếm lĩnh Tân La, danh chính ngôn thuận biến Cao Ly thành lãnh thổ của Hoa Hạ ta.
Lý Thành hung tợn nhìn tên sứ thần kia, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không thể để bọn họ quy hàng.
“Ngươi nói trong thành Tân La đã không còn quân Phù Tang”.
“Đúng đúng…”
“Lấy gì chứng minh?”
Sứ thần Cao Ly sững sờ, sau đó lấy ra bản đồ Cao Ly cùng với thư viết tay của hoàng đế.
“Mời tướng quân xem, đây là thư do bệ hạ chính tay viết, chắc chắn không thể là giả được”.