Có thể nói, Trần Anh cô ta xui xẻo bao nhiêu thì hoa khôi Đường may mắn bấy nhiêu, dường như trời cao chỉ ưu ái có một người vậy.
Trần Anh cô ta không quản được Tống Dã, Đường Quả không như thế. Người ta có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho, Tống Dã sẽ không dám bắt nạt.
Nghĩ thế, trong lòng cô ta càng không thấy hổ thẹn nữa.
“A Dã không thi đại học.” Đường Quả nhìn về phía Trần Anh, không bỏ qua được ý ghen tị trong mắt cô ta.
Cô có hơi hiểu ra vì sao Trần Anh không tính kế ai lại tính kế cô. Vì cuộc sống của cô khiến cô ta ghen tị, cảm thấy bất bình cho bản thân mình. Nhất là đời trước nguyên chủ còn ở cùng với Tạ Thế Quân.
Trần Anh kinh ngạc một chút, “Thanh niên trí thức Tống không tham gia thi đại học?”
“Không thi.” Đường Quả cong môi lên, “Trần Anh, có vấn đề gì à?”
“Không có.”
Trần Anh đáp lại một câu cho có lệ, nghĩ thầm, hẳn là nhà họ Đường tạo áp lực cho Tống Dã.
Hừ, thằng Tống Dã này cũng chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thôi. Nhà họ Đường người ta vừa mới nói một câu không cho thi là không thi ngay.
Rất mau, Trần Anh lại phấn khởi lên. Chờ cô ta gả cho Tạ Thế Quân, về sau thành phu nhân đoàn trưởng rồi quay lại thôn Đường, Tống Dã hẳn đã già đi giống đàn ông bình thường trong thôn này rồi.
Mà cô ta, mặc quần áo theo mốt, đi đến đâu có người theo đến đấy, còn có một người chồng yêu thương mình.
“A, tôi đi làm đây.”
Trần Anh không muốn nói chuyện thêm với Đường Quả. Đối với loại người tầm nhìn chỉ có ở trong thôn, cô ta khinh không muốn nói chuyện nhiều.
Chỉ khi đi ra khỏi thôn Đường, chứng kiến bên ngoài phát triển mới hiểu được thế giới này lớn bao nhiêu.
Đường Quả cũng không bảo Trần Anh ở lại. Gặp Trần Anh rồi, cô xem như đã hiểu vì sao cô ta trùng sinh lại không lợi dụng những gì mình biết ở tương lai để làm gì đó, hóa ra là đang chờ kết hôn với Tạ Thế Quân.
Loại suy nghĩ này, cô vốn không hiểu rõ lắm. Rõ ràng đã biết trước tương lai, làm sao vẫn muốn đem hi vọng thay đổi vận mệnh của mình đặt lên người người khác.