– Vèo!
Tiếng xé gió chói tai vang lên, dường như muốn đem không gian xé rách, Hoàng Kim Long Thương trên không trung vẽ ra một đạo tia chớp kim sắc, chạy thẳng tới Từ Thiên Nhiên đang ở ngoài trăm mét bắn đi. Đây chính là nàng đối với câu nói lúc trước của Từ Thiên Nhiên đáp lại.
Nhưng mà, sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu Từ Thiên Nhiên cũng thay đổi.
Chỉ thấy hai tay nàng khép lại ở trước ngực, hướng về phía trước khẽ đảo, làm ra tư thế mười ngón tay đan xen.
Một đạo hồng quang chói mắt chợt từ trên người nàng phát ra, trên lòng bàn tay đang đan xen vào nhau, một đoàn quang màu hồng sắc trong nháy mắt tách ra.
Hai vàng, hai tím, hai đen, rõ ràng là tổ hợp sáu Hồn Hoàn tốt nhất từ dưới chân nàng dâng lên. Hồn Hoàn thứ ba trong nháy mắt lấp lánh, một đạo quang mang hồng sắc đã bắn mạnh ra. Ngang nhiên đánh trúng đạo tia chớp kim sắc của Hoàng Kim Long Thương.
– Oanh!
Tiếng nổ vang kịch liệt chợt vang lên. Trên Hoàng Kim Long Thương được bao bọc bởi kim quang bị hồng sắc quang mang đánh vào thế nhưng bằng tốc độ kinh người tiêu hao, nhưng bản thân Hoàng Kim Long Thương vẫn như cũ kiên định hướng về phía trước.
Hồn Hoàn thứ nhất trên người Từ Thiên Chân sáng lên, một vòng quang hoàn hồng sắc cũng tùy theo hiện ra dưới chân nàng. Quang mang hồng sắc bắn ra lúc trước chợt hướng mặt đất trầm xuống, tiếp theo trong nháy mắt, thân thể của nàng chợt biến mất, lúc xuất hiện lại, đã rơi xuống vị trí của tia sáng lúc trước. Vừa lúc Hoàng Kim Long Thương đâm xuống.
Vương Thu Nhi vừa sải bước ra, nặng nề đạp xuống mặt đất, trong nháy mắt phóng cả người lên, chạy đến lao thẳng tới Từ Thiên Chân.
Vừa tránh được công kích của Hoàng Kim Long Thương, tia sáng trong mắt Từ Thiên Chân trở nên vô cùng trong suốt, hai tay nâng hướng lên trời, quang cầu kim hồng sắc đột nhiên bắn ra vạn đạo cường quang, cũng đem toàn bộ đài thi đấu chiếu rọi thành một mảnh thế giới kim hồng sắc rực rỡ.
Vương Thu Nhi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, dưới cường quang chói mắt, vậy mà làm mất đi tung tích của nàng.
Dưới đài thi đấu, Hòa Thái Đầu đột nhiên bật thốt lên:
– Đây là, Nhật Nguyệt truyền thừa, vũ hồn Thái Dương. Minh Đô đội trưởng kia là trực hệ của Hoàng Thất Nhật Nguyệt Đế Quốc.
– Ân?
Trên đài đột nhiên tràn đầy quang mang kim hồng sắc, vốn là cũng thấy không rõ lắm. Ánh mắt mọi người Đường Môn không hẹn mà cùng nhìn hắn, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hòa Thái Đầu cũng phát giác mình thất thố, xem một chút chung quanh cũng không có người chú ý tới mình, lúc này mới thấp giọng nói:
– Trực hệ của Hoàng Thất Nhật Nguyệt Đế Quốc có vũ hồn cường đại, đây là điểm quan trọng nhất giúp họ đi lên ngôi vị hoàng đế lúc đầu. Chỉ có huyết mạch trực hệ mới có được Thái Dương vũ hồn này. Thái Dương lực, chí cương chí cường. Chính là cực phẩm trong vũ hồn thuộc tính hỏa. Cho dù không phải là cực hạn vũ hồn, nhưng cũng không kém bao nhiêu! Hơn nữa, bản thân nó có thể mượn Thái Dương lực để nâng cao uy lực bản thân. So sánh với vũ hồn của Đại sư tỷ Nguyệt Lượng chỉ có hơn chứ không kém.
Quả nhiên, ở Hòa Thái Đầu phân tích, mọi người cũng chú ý tới, kèm theo quang mang kim hồng sắc này tràn ngập trên đài thi đấu, ánh sáng mặt trời trên bầu trời dường như yếu bớt rất nhiều, chỉ có ánh sáng chiếu hướng đài thi đấu phá lệ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trên bầu trời xuất hiện một màn kỳ cảnh, phảng phất như có một cột sáng khổng lồ đường kính trăm mét từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên đài thi đấu.
– Nàng thi triển đầu tiên chính là hồn kỹ thứ ba, Thái Dương Thần Quang, sau đó là đệ nhất hồn kỹ, Thái Dương Đảo Ảnh. Lúc này thi triển, hẳn là hồn kỹ thứ năm Quang Mang Vạn Trượng. Vương Thu Nhi gặp phải cường địch rồi.
Trên đài thi đấu, thân vùi lấp trong ánh sáng của hồn kỹ này Vương Thu Nhi là người cảm thụ được rõ ràng nhất. Khi cả đài thi đấu bị kim hồng sắc cường quang chiếu rọi, đầu tiên thị giác của nàng đã phải nhận lấy ảnh hưởng vô cùng lớn.
Trước mắt hoàn toàn là một mảnh kim sắc mịt mờ, cũng không cảm thụ được hơi thở của Từ Thiên Chân.
Hơn nữa, nhiệt độ trên đài cũng bởi vì kim hồng sắc quang mang này mà tăng lên. Giống như là mặt đất chảy ra nham thạch, nhiệt độ nóng bỏng vây quanh thân thể của nàng.
Vào giờ khắc này, ngay cả Vương Thu Nhi cũng có chút kinh ngạc, bản thân mình lúc này nghĩ đến cũng không phải là làm như thế nào khắc chế địch để giành chiến thắng, mà là nếu như lúc này trên người có Cực Trí Chi Băng khôi giáp do Hoắc Vũ Hạo biến ảo hẳn là rất tốt, nói như vậy, cũng sẽ không bị nhiệt độ của vũ hồn Thái Dương ảnh hưởng tới.
Tay phải Vương Thu Nhi khẽ vẫy, thu hồi Hoàng Kim Long Thương của mình. Nàng lẳng lặng đứng tại nguyên chỗ, nhắm lại đôi mắt của mình.
Lân phiến màu vàng bao trùm toàn thân, Kim Long hộ thể, vờn quanh thân hình mà động. Một tầng sương mù màu vàng nhạt bắt đầu từ trên người nàng tản ra. Nàng giống như một bức tượng điêu khắc, đứng ở trên đài thi đấu không hề nhúc nhích
Nhìn kim hồng sắc trên đài kia, Hoắc Vũ Hạo khẽ nhíu mày, vào lúc này, hắn dĩ nhiên không thể nào lên đài đi trợ giúp Vương Thu Nhi. Lần này cùng lần trước khác nhau, hắn không thể trước thời hạn ẩn thân lên đài. Hơn nữa, hắn cũng không cho là Vương Thu Nhi thất bại. Còn vấn đề quan trọng hơn là, chiều nay bọn họ cũng có trận thi đấu. Hiện tại nếu như tiêu hao quá lớn, trận đấu của Đường Môn phải làm sao bây giờ?
Mạnh mẽ sử dụng tinh thần dò xét chui vào trong hộ tráo trợ giúp Vương Thu Nhi cũng không phải là không được, nhưng trình độ tiêu hao như thế nào, bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không rõ ràng lắm. Cho nên, hắn có chút do dự.
Đối mặt Vương Thu Nhi đang bất động, Từ Thiên Chân cũng hơi cau mày. Nàng dĩ nhiên có thể cảm nhận được Vương Thu Nhi ở vị trí nào. Nhưng nàng vẫn giống như trước không có hành động thiếu suy nghĩ. Vương Thu Nhi kia mặc dù giống như tượng điêu khắc đứng ở nơi đó, nhưng giống như là một tòa núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào, một khi bộc phát, nhất định chấn động vô cùng.
Nói về, Từ Thiên Chân ở Minh đô Hồn Đạo Sư học viện tuyệt đối là ngoại tộc, điểm kì lạ của nàng chính là ở đây, bản chất của nàng là một Hồn Sư, mà không phải là Hồn Đạo Sư. Thử hỏi, nàng có Thái Dương vũ hồn cường đại, làm sao có thể không tự tu luyện được đây? Chỉ cần có thể lựa chọn, không có ai nguyện lựa chọn trở thành Hồn Đạo Sư trước.
Từ Thiên Chân tiến vào Minh đô Hồn Đạo Sư học viện do có nguyên nhân đặc biệt, mặc dù nàng cũng biết sử dụng Hồn Đạo Khí, nhưng mạnh nhất vẫn là vũ hồn.
Từ Thiên Chân cũng không có động. Toàn đài thi đấu, giống như chìm trong quang mang kim hồng sắc.
Từ Thiên Chân tại sao không nóng nảy? Hồn kỹ Quang Mang Vạn Trượng này của nàng, bản thân nó có cường đại năng lực tương tự với Lĩnh Vực. Lĩnh Vực này không chỉ là không ngừng nâng cao nhiệt độ thiêu đốt đối thủ mà quan trọng hơn là ngưng tụ Thái Dương lực lượng từ trên bầu trời. thời gian Kéo dài càng lâu, Thái Dương hấp thu năng lượng cũng càng khổng lồ. Chẳng những có thể để cho nhiệt độ bên trong lĩnh vực gia tăng trong thời gian dài, tự thân nàng cũng có thể khống chế bộ phận lực lượng này, để sau khi đạt tới trình độ nhất định sẽ bộc phát công kích, uy lực của nó lúc đó có thể tưởng tượng ra được. Cho nên, nàng vẫn giống như trước không hề vội vàng.
Lúc này buồn bực nhất, chỉ sợ sẽ là trọng tài Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến .
Thân là trọng tài, hắn cần ở trên đài thi đấu quan sát hai bên chiến đấu, ở lúc mấu chốt phải kết thúc trận đấu, phán định thắng bại. Nói như vậy, hắn không thể nào bị công kích đến. Nhưng mà hiện tại, đối mặt lĩnh vực hồn kỹ này, hắn không thể tránh khỏi a! Quang Mang Vạn Trượng mặc dù không cao tới vạn trượng, nhưng cũng tương đối độ cao. Nếu như bay ra ngoài độ cao này, vậy hắn còn thế nào phán đoán cục diện trên đài thi đấu sao? Hơn nữa, hắn vẫn không thể quá mạnh mẽ chống cự lại phạm vi hồn kỹ áp bách. Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến Từ Thiên Chân. Bất đắc dĩ, vị Hồn Đạo Sư cấp chín cường đại này cũng chỉ có thể hứng chịu hiệu quả Lĩnh Vực mang đến. Cho dù tu vi của hắn kinh người không có bị thương tổn, nhưng mùi vị bị quay cũng cũng không hơn gì a!
Vô luận là trên đài hay là dưới đài, không khí trận đấu cũng cực kỳ khẩn trương. Tất cả các đội viên của Minh Đô Hồn Đạo Sư Học Viện bên kia đều là đứng dậy nhìn cuộc thi trên đài. Bọn họ cũng rất rõ ràng, nếu như trận này Từ Thiên Chân thua nữa, chỉ sợ cũng thật kết thúc.