Tiêu Bố Y đêm qua nghe được Chân Do Kỉ Từ nói, trong đầu khái niệm còn rất mơ hồ. Nhưng hôm nay sau khi nghe được Bùi Minh Thúy phân tích, mới có suy nghĩ hơi vững tin trong lòng.
Tiêu Đại Bằng nếu không không phải vướng víu hắn, thoạt nhìn còn có thể trợ giúp hắn một tay!
Người này làm cha cả đời uất ức. nhưng mà vào lúc mấu chốt nhất, vẫn nghĩ tới đóa con trai hắn.
Có thể dùng lực bản thân muốn kềm chế Cao Lệ, điều này thật sự là suy nghĩ dị thường cuồng vọng. Tiêu Bố Y thật sự không thể tường được Tiêu Đại Bằng cả ngày buồn nản còn
CÓ năng lực như vậy. hắn là một trại chù, làm sao có thể có bản lãnh khiến cho Phù Dư Chương tín nhiệm?
Hai người trầm mặc thật lâu, Tiêu Bố Y nói: “Thoạt nhìn ta cần phái người đi Bách Tế xem thù”.
Bùi Minh Thúy nói: “Mặc dù cùng lệnh tôn cũng không quen biết, nhưng theo ta thấy, nhất cừ nhất động của hắn đều là sớm có chuần bị. Suy nghĩ dùng Bách Tế kiềm chế Liêu Đông, nhìn như cuồng vọng, nhưng mà lệnh tôn chưa chắc đã không thể làm đến. Tiêu huynh, nhiều khi, phải thuận theo tự nhiên”.
Nàng buồn buồn thở dài, Tiêu Bố Y nhìn chằm chằm vào hai mắt cùa nàng. “Bùi tiểu thu; vi sao không thuận theo tự nhiên?”
“Nói người dể. nói mình khó” Bùi Minh Thúy tự giễu nói: “Lạc thú trong cuộc đòi của ta, là tự đi tìm phiền nào. Nếu ngay cả niềm vui thú này cũng không có, thi còn có ý nghĩa gì nữa?”
Tiêu Bố Y lắc đầu, lẳng lặng đứng ờ trong gió, nỗi lòng phập phồng. Hắn tuy còn có rất nhiều chuyện, nhưng hắn cũng không muốn rời đi, hắn chi muốn đứng cùng Bùi Minh Thúy một ít thòi gian nữa.
Hắn quý trọng bằng hữu này, hắn cũng biết, Bùi Minh Thúy càng quý trọng phần hữu nghị này.
Không ngờ Bùi Minh Thúy đột nhiên nói: “Tiêu huynh, đa tạ ngươi cùng Từ Tướng quân thịnh tình khoản đài, ta phải đi rồi”.
“Đi nơi nào?” Tiêu Bố Y kinh ngạc nói, nhìn thấy Bùi Minh Thúy trầm mặc, Tiêu Bố Y áy náy nói: “Có lẽ… ta không nên hòi”.
“Ta muốn đi Thái Nguyên” Bùi Minh Thúy thanh âm trầm thấp.
Tiêu Bố Y ngơ ngần, “Đi Thái Nguyên làm cái gì? Lưu Vũ Chu cùng Đường quàn đang ờ tại Thái Nguyên giao chiến, binh hoang mà loạn. Cô đi nơi đó..Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì. trên mặt mang theo bi ai.
Bùi Minh Thúy nghiêng đầu đi, “Tiêu huynh… huynh là… tri kỷ cùa ta Ta cũng rất may mắn có được tri kỷ như huynh. Có đôi khi, ta không cách nào thùa nhận được, khi nhìn thấy huynh mới có thể một lần nữa có đũng khí, bời vì ta hiểu rõ, ờ trên đời này, còn có người như Tiêu huynh, đối với ta cũng không tính toán, chỉ cẩn trên đời còn có một người nhưTiêu huynh, đã để cho ta cảm giác… những gì ta lảm vẫn còn có chút ý nghĩa”.
Tiêu Bố Y ngậm miệng, cau mày. nhưng lại không nói một lời. hắn cũng không lòi nào để nói.
“Nhưng huynh cùng biết, ta nhất định phải biết rò ràng” Bùi Minh Thúy nói: “Bằng không mà nói, ta chết đi, cũng sẽ không yên vui. Ta mấy ngày này ờ tại Đỏng Đô. đem tất cả sự tình nghĩ một lần, ta nghĩ.. đáp án của ta ờ tại Thái Nguyên. Nơi đó đừng nói là binh hoang mã loạn, cho dù là núi đáo biển lửa. Bùi Minh Thúy ta, cũng nhất định phải đi”.
Tiêu Bố Y mũi caỹéay, “Gô muốn đến đó?”.
“Ngươi… cũng nghĩ đến ?” Bùi Minh Thúy một khắc này sắc mặt so với tuyết còn muốn trắng hơn.
“Thật ra ta sớm đã có hoài nghi…”
“Nhưng ngươi vi sao không nói?” Bùi Minh Thúy bỗng nhiên tiến lẻn một bước, ánh mắt như lùa, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ cùa Tiêu Bố Y, Bùi Minh Thúy tức giận toàn bộ voi đi, khẽ ho nói: “Bời vì ngươi là Tiêu Bố Y, cho nên ngươi sẽ không nói”.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: “Bùi tiểu thư. ta vốn là một áo vải” Bùi Minh Thúy hoi ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không rõ ý cùa Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y cười cười, vẻ mặt tràn đằy sự mỉa mai, “Ta nếu không gặp được cô, ta không có khả năng có được địa vị hôm nay. Ta vốn là… người rất khoái hoạt. Ta trước kia, vô ưu vô tự, có tiền dùng tiền, lấy đua ngựa mà sống, lấy phát hiện lương mã làm vui thú, cho dù sau này bời vì nguyên do bất đắc dĩ lên làm mà tặc, đổi nghề làm buôn bán, ta chưa bao giờ nghĩ đến. bản thân sẽ biến thành Đại tướng quân… Tây Lương vưang… chưởng quản Đông Đô. thậm chí muốn binh định thiên hạ, trả lại an bình cho dân chúng..
Bùi Minh Thúy lẳng lặng nghe, nhìn sang gò má như đao gọt, mang theo sự quen thuộc lẫn lạ lẫm.
“Ta vốn là một người tầích ứng trong mọi hoàn cảnh,” Tiêu Bố Y lại nói: “Bùi Bội nói ta, tính tình đàn bà, Bùi tiểu thư cô cũng nói, lòng ta quá mềm yếu. nhung ta còn có thể từng bước một đi đến hiện tại, ta xem qua rất nhiều lãnh khốc vô tình. T a hiều rằng có nhiều khi. bời vi mạng sống, vì ích lợi, vì đạt tới đỉnh điểm..
“Cho nên làm bất cứ chuyện gì, đều cần lấy cớ?” Bùi Minh Thúy lạnh lùng nói.
Tiêu Bố Y chi có thể thờ dài, hắn không thể không bội phục Bùi Minh Thúy, luôn có thể từ lời nói không diễn ý cùa đối thủ nắm bắt lấy điểm quan trọng nhát. Hắn vẫn nghĩ tận một phần cuối cùng cố gắng khuyên bảo. nhưng hiện tại, vẫn là vô ích.
Buông lòng tay. Tiêu Bố Y nói: “Có lẽ ta hiện tại còn có thể làm một chuyện, đó chính là phái người đưa cô đến Thái Nguyên”.
Bùi Minh Thúy lộ ra nụ cười, “Cảm ơn huynh, nhưng mà không cần, ta còn có chút năng lực, trước khi chưa tìm được đáp án, sẽ không chết đâu”.
Tiêu Bố Y lại rùng mình một cái, hồi lậu mới nói: “Vậy… chúc cô thuận buồm xuôi gió”.
“Cảm ơn.” Bùi Minh Thúy khẽ cười nói: “Tiêu Bố Y, ta cả đời này. nếu nói đã làm một chuyện không hối hận, đó chính là đã quen biết với huynh”.
Tiêu Bố Y muốn cựời, lại cảm thấy cơ thịt trên mặt có chút cứng ngắc, “Cô chừng nào thì đi?”
“Hiện tại” Bùi Minh Thúy đã xoay người rời đi. nhung mới đi được vài bước, lại dừng bước, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Bố Y vẫn đứng ở đó, hai mắt sáng ngòi.
“Có lẽ… ta cần huynh giúp ta làm một việc”. nguồn TruyenFull.vn
“Cô cứ nói” Tiêu Bố Y không chút do dự.
Bùi Minh Thúy nói: “Nói cho Từ Tướng quân, nói ta cảm ơn hắn, hắn là người tốt!”
Nàng sau khi nói xong câu đó, xoay người rời đi, cũng không quay đầu. Tiêu Bố Y nhìn sang bóng lưng của nàng biển mất ơ cuối phố dài, lúc này mới rang rơi tuyết đọng trên người, đi về một hướng khác biệt.
Hắn vốn muốn tìm Ngụy Chinh, nhưng nghĩ lại, vẫn đi về phía Từ phù.