Cố Lan San ném di động lại trên giường, sau đó lại ngã lại trên chiếc giường mềm mại, trùm chăn lên đầu, kêu lên một trận.
Sau khi cô ly hôn, cũng không có gặp mặt Thịnh Thế, cô cũng không biết đối mặt như thế nào với Thịnh Thế, hơn nữa cô với anh đều đã ly hôn rồi, cô lại vẫn như vậy gây phiền toái cho anh, có thể hay không có chút không tốt…
Trong lòng Cố Lan San do dự tới lui, do dự đến mức cả một đêm mất ngủ.
Thời điểm ngày hôm sau đi làm, nhìn thấy một đôi mắt với vành mắt thâm đen.
Lúc 10 giờ sáng, Diệp Dao lại gọi cho cô, nói bà ngày kia phải bay đến Bắc Kinh.
Ngụ ý, có thể hay không hôm nay hoặc là ngày mai đi ăn cơm.
Sau khi cúp điện thoại, một chút tinh thần đi làm Cố Lan San cũng không có, cầm điện của chính mình, nhìn chăm chú, sau đó soạn cho Thịnh Thế một tin nhắn: “Thịnh Thế, xin anh giúp một chuyện được không?”
Cố Lan San nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là xóa từng chữ một trong tin nhắn.
Mãi cho đến buổi chiều, thời điểm Cố Lan San đi đến phòng trà để nghỉ ngơi, dáng vẻ hoảng hốt, còn đổ nước lên người đồng nghiệp, cô nói một tiếng xin lỗi, cầm lấy di động chạy vào toilet, trong lòng nhớ lại, dù sao ván cũng đã đóng thuyền, cô không nghĩ cùng Diệp Dao nói thẳng, như vậy chỉ có thể làm phiền Thịnh Thế, nhưng chung quy vẫn là thời điểm mình trả giá cho việc già mồm cãi láo, huống hồ mình cùng Thịnh Thế quen biết nhau nhiều năm như vậy, việc khẩn cấp này, anh vẫn là không thể không giúp sao…
Cố Lan San âm thầm cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, không quan tâm gọi điện cho Thịnh Thế.
Dù sao cũng chết, chết sớm đầu thai sớm!
…
…
Buổi trưa hôm nay Thịnh Thế uống không ít rượu, trong cuộc họp vào buổi chiều, cả người không có tinh thần, liền nhìn ra ngoài cửa sổ mà thất thần, nghĩ thầm, một ngày đích thực là bận rộn đến vô vị, mỗi một ngày đều là mở không biết bao nhiêu cuộc họp, xem không biết bao nhiêu báo cáo, không biết kiếm được bao nhiêu tiền