“Ngạn Hạo, tôi có làm bừa đâu! Anh cũng biết đấy, xử lý xong chuyện của Yên Kinh thì có thể cậu chủ sẽ rời khỏi Yên Kinh. Cậu chủ đi rồi thì nhất định phải có một người chịu trách nhiệm trấn giữ trụ sở, chỉ huy tình hình chung. Nếu không, các bang phái phương nam nhân cơ hội chúng ta vừa khống chế được phương bắc để đột kích thì sao? Không có kế hoạch, không có người chỉ huy, sức chiến đấu của các anh em Lang Quân có mạnh đến mấy thì cũng không phát huy được toàn bộ thực lực trên chiến trường. Vậy nên người được lựa chọn phải là người được mọi người tin phục, đồng thời trung thành tuyệt đối với cậu chủ!”
Lúc ấy, toàn bộ phương bắc đều nằm trong tay anh. Còn chuyện của Lang Quân, anh cũng sẽ nhân cơ hội này giải quyết, diệt trừ mối họa lớn ấy, moi móc những thông tin liên quan tới gia tộc thần bí từ miệng của Văn Quân và Bôn Lôi.
Thấy đám Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đều suy nghĩ về chuyện này, Đông Phương Hạ thản nhiên nói: “Khó khăn lắm mới được đi xả stress một lần, những chuyện đó để về rồi tính. Nào, uống đi!”
Dứt lời, Đông Phương Hạ mở một chai rượu mạnh, rót đầy một chén, ra hiệu cho đám Tây Môn Kiếm cạn sạch. Đám Tây Môn Kiếm đều là người phóng khoáng, mỗi người mở một chai rồi cạn với nhau.
Không bị những chuyện lằng nhằng ấy quấy nhiễu, Đông Phương Hạ, Tây Môn Kiếm, Trình Thành và Bạch Vỹ thoải mái hơn nhiều.