Cộng thêm uy tín của bà ta, giành được chiến đội của Bình Thụy Vương cũng rất có lợi.
Quân Tuyệt: “…” Ngươi còn biết không chỉ có một nhóm người! Lão tử còn tưởng rằng ngươi không biết nữa chứ!
“Bây giờ, bệ hạ người nên đi xoa dịu Bình Thụy Vương, để bà ta ủng hộ người.”
Minh Thù hiếu kỳ: “Ngươi nói Bình Thụy Vương có muốn tạo phản không?”
Quân Tuyệt xám mặt lại, sợ người tạo phản chưa đủ nhiều sao, còn muốn thêm nữa?
Thật sự không sợ thiên hạ này đổi chủ.
“Bệ hạ đổi người hai lần, Bình Thụy Vương xem như không muốn tạo phản cũng sẽ tạo phản.” Quân Tuyệt nhịn không được dỗi nàng.
Minh Thù chớp mắt cười ngây ngô: “Vậy thì phải chờ đợi mới biết được.”
“…”
“Ây, thật là đói.” Suy nghĩ thật phí sức lực, đi ăn một chút gì bồi bổ não.
Minh Thù đứng dậy lắc lư đi ra ngoài, Quân Tuyệt hận không thể gập tấu chương lại đập chết nàng, hiện tại thời điểm này, nàng cũng không hề khẩn trương.
Có chút nào giống có tư tưởng của bệ hạ không!
Ngươi làm hoàng đế gì chứ!
Ngươi dứt khoác đi tìm cái chết đi!
Dựa vào cái gì mà lão tử là hoàng đế vong quốc phải ở chỗ này phê tấu chương cho nàng!
Không phê nữa!
Quân Tuyệt mở tung tấu chương để đầy bàn, ngồi bực tức trên ghế rồng. Ngồi được một hồi, lại chịu khó kéo tấu chương qua.
Lão tử là vì thương hại nàng, quan tâm chăm sóc kẻ phản diện bị điên, tuyệt đối không phải bởi vì lý do gì khác.
Minh Thù mặc kệ chuyện của Bình Thụy Vương, ngươi muốn tức thế nào thì cứ tức, trẫm sẽ nhìn ngươi.
Bình Thụy Vương tức đến phát hỏa, sau đó cũng không vào cung nữa.
Không quá hai ngày, Ninh Phù Dung đã tra ra hung thủ sát hại Ninh An quận chúa.
Vì vậy trong hôn lễ của Ninh Phù Dung, Bình Thụy Vương đưa tới một món quà lớn, quan hệ giữa hai người này không tính là mật thiết nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều.
Tháng mười.
Vốn thời tiết phải nóng bức đột nhiên giảm nhiệt, toàn bộ kinh thành mưa dầm kéo dài, đã có chút khí lạnh.
Mà sau đó chưa tới hai ngày, đã có tin tức phía nam hồng thủy khó khăn, vô số bách tính trôi dạt khắp nơi, dân chạy nạn vô số, có địa phương ngay cả phủ quan cũng bị ngập.
Đây có thể nói là một trận hồng thủy lớn nhất lịch sử.
Cả ngày Minh Thù và đám đại thần thảo luận chuyện cứu nạn thiên tai ở Kim Loan điện, hiện tại ngoại trừ việc phái người đi giúp đỡ bách tính, cũng không thể làm cho hồng thủy dừng lại.
Cho nên ai đi cũng là một vấn đề.
Cứu nạn thiên tai tuy là một công việc béo bở, nhiều người cũng muốn đi, chuyện này cũng kiếm được một khoản.
Nhưng bọn hắn lại không thể thể hiện khao khát quá mức, còn phải đưa ra lý luận để thuyết phục quần chúng cùng với Minh Thù.
Mỗi ngày lên triều cũng giống như đánh trận.
“Nếu tất cả mọi người muốn đi, vậy thì chúng ta bắt thăm đi!” Hôn quân Minh Thù lại nghĩ ra chiêu mới.
Chúng đại thần: “…”
“Bây giờ ái khanh nào tình nguyện đi kiếm một khoản…” Minh Thù tằng hắng một cái, trầm giọng cười nói:
“Lắp bắp làm gì, tình nguyện vì nước phân ưu mời đứng ở giữa.”
Lắp bắp quỷ chứ!
Sao người lại nói ra lời như vậy!
Có đại thần đứng ra chỉ trích Minh Thù: “Bệ hạ, chuyện lớn như thế, đâu phải như trò đùa!”
“Ngươi không muốn đi thì không nên làm trễ nãi người khác vì nước phân ưu, bụng dạ ngươi thật khó lường!” Minh Thù trầm lặng nói.
Đại thần bụng dạ khó lường nhăn mặt.
“Thừa tướng, người không khuyên giải bệ hạ sao?”
Ninh Phù Dung vẫn có giá của thừa tướng, không đến thời khắc mấu chốt tuyệt không mở miệng.
Cho nên lúc này được đại thần gọi tên, Ninh Phù Dung mới đứng ra: “Bệ hạ, việc cứu nạn thiên tai không phải chuyện đùa, không phải người người đều có thể đảm nhiệm được, cũng xin bệ hạ suy nghĩ lại.”
Phía dưới một đám đại thần hô lớn: “Bệ hạ xin hãy nghĩ lại.”
“Trẫm suy nghĩ qua nhiều lần, mọi người không phải đều muốn đi sao? Trẫm cũng là vì tốt cho các ngươi. Ngươi xem, hiện tại cơ hội là bình đẳng, chúng ta cũng không làm giả được, người nào bắt được chính là người đó, rất công bằng, mọi người còn không hài lòng cái gì.”
“…”
Cùng bệ hạ lên triều sao lại mệt mỏi như vậy!
Mà sau lời nói của Minh Thù, có đại thần yên lặng lui về phía sau mấy bước, đặc biệt Chu đại nhân cùng với những người theo phe Chu đại nhân, thấy hắn lui cũng lập tức lui theo.
Minh Thù vỗ bàn: “Được rồi, ái phi còn đang chờ trẫm. Liên Tâm mau cho bọn họ bắt thăm, bắt xong thì về nhà ăn cơm, chớ ở đây rêu rao bậy bạ rằng trẫm không cho ăn.”
