Tiêu Tiêu bĩu môi, không vui nói.
“Sao bố lại gạt Tiêu Tiêu được? Bố đặt vé máy bay sáng sớm ngày mai rồi, bảo đảm sẽ về đúng giờ đưa con đi nhà trẻ”.
Dương Thanh giơ tay cam đoan.
“Bố gạt con! Bố gạt con!”
Tiêu Tiêu buồn bực nói, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.
“Bố không gạt con thật mà!”, Dương Thanh luống cuống.
Lúc này Tần Thanh Tâm vừa tắm xong đi tới, thấy hai bố con tranh cãi không khỏi bật cười: “Dương Thanh, mai là cuối tuần, em và Tiêu Tiêu đều ở nhà”.
Dương Thanh bỗng sực tỉnh, lau mồ hôi trán thở phào nhẹ nhõm.
Anh sợ nhất là nhìn thấy vợ và con gái khóc.
Tiêu Tiêu chỉ nói anh gạt cô bé, không chịu nói lý do khiến anh vô cùng sốt ruột.
“Tiêu Tiêu, bố sai rồi.
Bố quên mất ngày mai con được nghỉ.
Thế ngày mai bố về nhà sẽ dẫn con đi sở thú chơi, được không?”
Dương Thanh chân thành xin lỗi.
“Được ạ!”
Ai ngờ Tiêu Tiêu đang sắp khóc vừa nghe Dương Thanh nói sẽ dẫn cô bé đi sở thú liền vui cười hớn hở đáp lại.
Dương Thanh dở khóc dở cười, bỗng có cảm giác như bị con gái “lừa gạt”.
Lúc này Tần Thanh Tâm bỗng nói: “Dương Thanh, em có điện thoại, cúp máy trước nhé”.
“Được, sáng mai gặp!”
Dương Thanh cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Dương Thanh cực kỳ vui vẻ.
Anh vốn đang không vui vì chuyện vừa xảy ra ở nhà họ Diệp và nửa đường bị cao thủ Hiệp hội Võ thuật chặn giết.
Nhưng sau khi gọi video với vợ và con gái một lúc, mọi điều không vui đều biến mất.
Anh đang chuẩn bị đi tắm thì chuông điện thoại bỗng reo, người gọi là Tần Thanh Tâm vừa mới cúp điện thoại.
“Vợ, chúng ta vừa gọi video rồi mà?”
Dương Thanh nghi ngờ hỏi.
“Ông xã, bà ấy vừa gọi tới nói người của Hiệp hội Võ thuật đang đợi anh ở nhà họ Diệp.
Nửa tiếng nữa anh không xuất hiện, bọn họ sẽ giết bà ấy!”
Giọng nói của Tần Thanh Tâm lộ rõ sự hoảng hốt.
Dương Thanh nghe vậy sắc mặt âm u.
Đương nhiên anh biết “bà ấy” mà Tần Thanh Tâm nói chính là Diệp Mạn.
Anh chỉ nghĩ người của Hiệp hội Võ thuật sẽ tìm mình nhưng không ngờ bọn họ lại tìm đến nhà họ Diệp nhanh như vậy, lại còn dùng Diệp Mạn để uy hiếp anh.
“Chồng à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hiệp hội Võ thuật là thế lực gì?”
“Nhà họ Diệp không phải là một trong những gia tộc mạnh nhất Yến Đô sao?”
“Sao lại có người dám đến nhà họ Diệp giết người chứ?”
Giọng nói hoảng hốt mang theo tiếng nức nở của Tần Thanh Tâm truyền tới.
Rõ ràng cô đang rất lo lắng cho Dương Thanh, đồng thời cũng lo cho Diệp Mạn.
Tuy cô tỏ ra không muốn nhận người mẹ này nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của cô.
Bây giờ bà ta đang bị người ta dọa giết, sao cô có thể không lo lắng chứ?
Nhưng cô càng lo lắng cho Dương Thanh hơn.
Ngay cả người của nhà họ Diệp mà bọn họ còn dám đe dọa, chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Nếu Dương Thanh chạy tới nhà họ Diệp, liệu anh có gặp nguy hiểm không?
Nghĩ tới đây trong lòng cô cực kỳ mâu thuẫn, cũng rất hoảng sợ.
Một bên là mẹ ruột, một bên là người chồng cô yêu tha thiết.
Cô không muốn anh gặp nguy hiểm cũng không muốn Diệp Mạn phải chết.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường?
“Tâm, em nghe đây, anh sẽ không sao đâu.
Bây giờ em đi ngủ đi.
Anh bảo đảm sáng mai sẽ về nhà đúng giờ!”
Dương Thanh vội vàng nói, đồng thời thay xong quần áo quay người rời đi.
“Chồng, anh định tới nhà họ Diệp đấy à?”
Dương Thanh chưa kịp trả lời, Tần Thanh Tâm đã khóc nấc lên: “Chồng, em lo cho anh, không muốn anh đến nhà họ Diệp nhưng em cũng sợ bà ấy sẽ chết!”
Nghe thấy cô khóc nức nở, Dương Thanh rất đau lòng, trong mắt ngập tràn sát khí.
“Vợ à, em có tin anh không?”
Giọng nói trầm thấp của Dương Thanh lại vang lên.
“Đương nhiên em tin anh rồi!”, Tần Thanh Tâm trả lời chắc nịch.
“Vậy thì em hãy yên tâm.
Đừng quên chồng của em là ai!”
Dương Thanh tự tin nói: “Anh là Chiến Thần Bất Bại, bao nhiêu nước địch còn không làm gì được anh trên chiến trường thì một Hiệp hội Võ thuật nhỏ bé có thể làm gì được anh?”
.