Anh giao cô cho Khương Tuấn, sau đó mở cặp tiền ra cho bên kia kiểm tra xem tất cả có phải là tiền thật không.
Bên kia cầm tiền lên, nói: “Hôm nay lỡ xảy ra chuyện làm mích lòng cậu, mong là sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.”
“Không có nữa đâu.”Gia Huy thản nhiên nói.
Đại ca nghe anh nói thế thì cứ cảm giác có gì đó sai sai, nghe nó cứ thế nào ấy.
Nhưng gã ta không suy nghĩ quá nhiều.
Kiểm tra tiền không có vấn đề gì, trong cặp tiền cũng không giấu mấy thứ như máy theo dõi hay bom mìn, nghĩ chắc Cố Gia Huy cũng chẳng làm được
Tiền và hàng đã được trao xong, bên kia vội vàng lên thuyền để tranh thủ biển nổi sóng để bỏ trốn.
Gia Huy lên xe, Hứa Minh Tâm lập tức nói: “Cố Gia Huy, tạo sao anh lại ngu ngốc như hả, bọn họ chi đòi anh có ba mươi tỷ thôi, anh có thêm vào thì tăng gấp đôi thành sáu mươi tỷ cũng được vậy, sao anh há miệng ra ném cả một trăm năm mươi tỷ đi thế này? Anh nhiều tiền quá không có chỗ tiêu nên tài trợ cho đảm tội phạm đó ư?”
“Chỉ cần em bình an thì táng gia bại sản cũng không sao cả, vả lại đây chỉ là một trăm năm mươi tỷ thôi, em là báu vật vô giá, quý báu hơn một trăm năm mươi tỷ đó nhiều.”
“Em nào đó đáng giá tận một trăm năm mươi tỷ? Bán em với giá thị trường thịt heo cũng chẳng được bao nhiêu tiền đầu mà?”
“Giá thị trường của thịt heo á? Thế có rẻ quá không?”
“Thể thi thịt bò cũng được, nửa ký thịt bò khoảng gần một trăm ngàn! Em khoảng bốn lăm lý, có thể bán được bao nhiêu tiền? Thế mà anh lại dùng một trăm năm mươi tỷ để chuộc! Oi mẹ ci!”
“Đừng đau lòng nữa, anh sẽ không dâng tiền và cũng chẳng thả người đi đâu, thế được chưa?”
“Anh nói thể là sao?” Hứa Minh Tâm hơi khó hiểu, Cố Thành
Trung chỉ cười không nói, anh ra đấu cho Khương Tuấn. Hứa Minh Tâm thấy hai người cứ chớp mắt nháy mắt với nhau như thể đang có gian tình gì ấy. Nhưng Cố Gia Huy không chịu nói cho cô biết, anh nói cô còn quá nhỏ, không nên biết chuyện này.