*Cô Phương, trong nhà muốn cô lập tức về ngay!” Người đàn ông tên A Nguyên thờ ơ nói.
“Không đi, không nhìn thấy bà đây đang uống rượu sao?”
Lương Nam Phương không nhẫn nại nói.
Nhưng một giây tiếp theo, người đàn ông đột nhiên giơ tay ra, trực tiếp lật úp bàn rượu.
Leng keng …
Bình sứ thủy tinh rơi xuống đất, mọi người trong quán bar đều sửng sốt, cũng bao gồm cả Lương Nam Phương.
“Anh bị điên rồi sao?”
Lương Nam Phương đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông kia.
Nhưng sắc mặt của người đó rất bình tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn Lương Nam Phương.
Lương Nam Phương giật mình, đột nhiên, cô ta giống như ý thức được điều gì đó, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Ai …là ai muốn gặp tôi?”
“Người của tam phòng, lão gia và nhị phòng cũng đều ở đó.” A Nguyên thờ ơ nói.
Lương Nam Phương nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi ….
“Đi thôi, xe đang đợi cô ở bên ngoài!”
A Nguyên nhàn nhạt nói, liền rời khỏi quán bar.
Lương Nam Phương vô cùng thấp thỏm, hơi nhéch lên vài bước, nhưng một lúc sau, cô ta chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại di động ra bám một dãy só.
“Con đang ở đâu?” Có một giọng nói trầm thấp từ bên kia điện thoại truyền đến.
“Con đang ở quán bar, bố… ở nhà… ở nhà rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Lương Nam Phương muốn khóc không ra nước mắt.
“Không có gì, con trở về trước đi.” Giọng nói đó thờ ơ nói xong liền cúp điện thoại.
“Bồ ..” Lương Nam Phương lo lắng hét lên, nhưng vô dụng.
Trong lúc bất lực, Lương Nam Phương chỉ có thể theo A Nguyên trở về nhà họ Lương.
Vừa bước vào đại sảnh của nhà họ Lương, cô ta mới sửng sốt trước trận chiến trước mắt.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng, chuyện này lại gây ra rắc rối lớn như vậy.
Nhưng mà Lâm Dương không chút quan tâm đến tất cả những điều này.
Lúc này, anh vừa mới châm kim cho Lương Thu Yến xong, sau khi an ủi Tô Nhan, anh một mình ngôi ở bàn đá ngoài cửa hút một điều thuốc, lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Rù rù rù…