“Ta chỉ biết là La Sát Phong sẽ đến thăm hỏi, chắc là để bàn bạc về chuyện này.” Tình Nhu nhỏ giọng nói.
“Đây là một việc cơ mật, thời điểm bàn luận chuyện này bọn ta đều bị cho lui ra ngoài cho nên không biết tình huống cụ thể.” Uyển Nhi nhanh chóng bổ sung.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nghe.
“Môn phái kia có tới không?” Hắn hỏi.
“Trước khi hai người bọn ta đi tới thế giới Thần Võ thì nghe nói là sắp tới rồi.” Tình Nhu nói.
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Tông môn nghị sự không có dấu hiệu nào đột nhiên tiến hành trước thời hạn, đúng là khiến người ta có phần vội vàng không chuẩn bị kịp.
Tông môn nghị sự là hội nghị định kỳ của tất cả quản lý cấp cao của Quảng Dương môn. Thông thường, những người tham gia nghị sự này có Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao, chưởng môn Tề Nhược Nhai, đường chủ Ngưng Nguyệt đường Diệp Ánh Mi, đường chủ Trảm Uy đường Tề Diễm, đường chủ Tích Hương đường Triệu Ngũ Chùy, tổng cộng năm người.
Đường chủ Ngưng Nguyệt đường quản lý việc tu hành của đệ tử trong tông môn.
Đường chủ Trảm Uy đường phụ trách chinh chiến đối ngoại, xử phạt đối nội.
Đường chủ Tích Hương đường thì thống kê tính toán quản lý tất cả vật tư dự trữ của tông môn.
Hai người Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chùy đều là đệ tử thân truyền của Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao, chính là đại tu sĩ Thái Hư cảnh.
Hình như còn nghe đồn rằng tuy Diệp Ánh Mi là đệ tử của Thái thượng trưởng lão, nhưng đồng thời cũng là thị thiếp của ông ta.
Năm xưa Diệp Ánh Mi suýt chút nữa là gả ra ngoài thành đạo lữ song tu với nam tu của những tông môn khác, lại bị Vương Hồng Đao ngăn lại.
Chuyện quanh co trong đó không ai nói rõ được, chỉ biết đến cuối cùng, Diệp Ánh Mi quả thực không gả ra được.
Trong năm người, chỉ có chưởng môn Tề Nhược Nhai đứng về phe con trai mình, hai bên vẫn luôn là cục diện hai đấu ba, chưởng môn của phái này vẫn luôn nằm ở thế yếu.
Mà bây giờ, chưởng môn Tề Nhược Nhai đã ra bên ngoài độ kiếp, chỉ còn lại một mình Tề Diễm. Hắn ta phải một thân một mình đối mặt với Thái thượng trưởng lão và hai vị đường chủ.
Thái thượng trưởng lão còn đang bế quan, nhưng không ai biết ông ta liệu có đặc biệt xuất quan để đến tham dự nghị sự lần này hay không.
Chí ít, Tề Diễm không biết.
Ngoài ra, lần nghị sự này còn liên quan tới một môn phái cường thịnh nhất thế giới này – La Sát Phong…
Mọi thứ đều lờ mờ không rõ đầu đuôi.
Đừng nói là Cố Thanh Sơn giả mạo Tề Diễm, cho dù là bản thân Tề Diễm cũng không dễ đối phó với cục diện biến hóa kỳ lạ phức tạp như vậy.
Uyển Nhi cắn răng nói: “Hay là chúng ta vẫn nên trốn đi…”
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời nàng, thản nhiên nói: “Không sao cả, chúng ta cứ đi nghị sự.”
“Tình báo về hai vị đường chủ lần trước ta đưa, ngài xem qua rồi chứ?” Tình Nhu nhìn hắn, không yên tâm hỏi.
“Mỗi một việc xảy ra trên người bọn họ trong mấy trăm năm qua, ta đều nhớ rõ rồi.” Cố Thanh Sơn nói xong, đội nón lên, bước từng bước ra ngoài cửa.
Uyển Nhi vội vàng tiến lên đẩy cửa ra, một nhóm bốn người đi ra ngoài.
Tu sĩ ở ngoài cửa đã đợi từ lâu, trong lòng gã biết đây là một công việc vất vả cực nhọc, nhưng không dám quay đầu, vội vã dẫn đường ở đằng trước.
Đi được một lúc, bọn họ đã đến được chỗ cao nhất của đảo trên không, nơi này có một đài cao lộ thiên.
Cố Thanh Sơn quan sát đài cao, thấy xung quanh nó có hàng chục trận pháp bảo vệ, mà bốn phía đài cao cũng không có bất cứ chướng ngại vật nào.
Đây là để phòng khi bất trắc.
Ngộ nhỡ bùa dự đoán giờ Hung giờ Cát xảy ra vấn đề, Giới Ma đột nhiên phát cuồng, vậy thì mấy vị cầm quyền ở đây có thể chạy trốn đầu tiên.
Lúc chạy thoát thân, nhanh hơn một phút, nhanh hơn một giây, đều sẽ đưa đến những kết quả không giống nhau. Tất cả mọi việc, đều nhằm phục vụ cho sự chạy trốn.
Ở trên đài cao, đã có vài người ngồi.
Một cô gái trưởng thành quyến rũ mặc vũ y nghê thường màu xanh nhạt; một nam nhân cường tráng vạm vỡ cởi trần, khí huyết toàn thân ngưng tụ thành sương mù.
Bọn họ chỉ ngồi ở đó không động đậy, thế nhưng sóng linh lực trên người lại giống như một trận bão, khiến cho người ta vì nó mà tâm trí không ổn định.
Đây chính là Đường chủ Diệp Ánh Mi của Ngưng Nguyệt đường, và Đường chủ Triệu Ngũ Chuy của Tích Hương đường. Bọn họ là hai đại tu sĩ Thái Hư cảnh.
Phía sau hai người còn có mấy vị tu sĩ trẻ tuổi đứng cung kính phục tùng ở hai bên. Mà thứ thu hút sự chú ý của người khác hơn cả, chính là một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết. Trên mặt nó có đeo mặt nạ nữ nhân, ngồi xổm ở một nơi rất xa bên kia đài cao.
Mặt nạ nữ nhân kia sinh động như thật, mặt mày mỉm cười, đẹp đến mức mê hoặc lòng người.
Cố Thanh Sơn đứng ở dưới đài, hai chân thoáng khựng lại một chút.
Hắn đã biết hai vị Đường chủ từ trước, nhưng con hồ ly trắng này thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhớ lại những lời giải thích của Tình Nhu và Uyển Nhi về thế giới này, Cố Thanh Sơn cảm thấy kích động căng thẳng. Bởi vì ở vị trí ấn đường trên chiếc mặt nạ nữ nhân của con hồ ly trắng, có một cánh hoa màu hồng.
Căn cứ theo thông tin Tình Nhu và Uyển Nhi thu thập được, thế giới này chỉ có một người có hình vẽ này.
Phong chủ của La Sát Phong – La Sát Nữ.
La Sát Nữ của mỗi đời nhất định phải giết chết bảy nữ tu và hai mươi mốt nam tu có cảnh giới cao hơn mình, thì mới có tư cách được tiếp nhận truyền thừa thần thông La Sát.
Một khi tiến hành truyền thừa thần thông La Sát, sẽ chỉ có hai kết quả. Một là đạt được sự thừa nhận của La Sát, kế thừa thần thông La Sát, khi đó ấn đường của tu sĩ sẽ xuất hiện một hình vẽ đặc biệt nào đó. Hai là bị La Sát chán ghét vứt bỏ, lập tức bị một con quái vật cường đại nào đó trong hư không ăn thịt.
La Sát, chính là Thần của ác quỷ.
Chỉ có thật sự kế thừa thần thông La Sát mới được thừa nhận là La Sát Nữ, một người mà từ nay về sau ngay cả tu sĩ Huyền Linh cảnh trong tông môn cũng phải cúi đầu phục tùng.