– Mộc Thần Kinh, Hóa Mộc Vi Linh!
Mục Trần chưởng xuống biển rừng phía dưới.
Dao động vô hình theo chưởng kình đánh xuống, không khí bị chấn dạt ra.
Ánh sáng càng lúc càng chói mắt, động đất càng lúc càng dữ dội, rồi mọi người kinh hãi nhìn thấy, mảng rừng xanh rì rộng lớn đang cấp tốc trở nên héo úa khô vàng.
Sự héo úa bắt đầu từ một điểm, rồi lan ra như dịch bệnh, khắp nơi trở thành một màu úa vàng.
Chỉ vài giây mà cây cối trong phạm vi cả nghìn trượng đều vàng héo hết cả, cứ như chúng nó bị hút sạch linh lực và cả sinh khí.
Rồi sau đó, chúng nổ tung thành từng mảnh nhỏ, tan biến.
Những âm thanh như pháo rền khắp nơi, biển rừng bao la lúc này như một bãi pháo, nổ lùng bùng khắp nơi, cây cối úa vàng tan nát thành bụi cám.
Chỉ một chốc lát, cả biển rừng bạt ngàn hoàn toàn trụi lủi, để lại một đám bụi li ti dày đặc bay khắp đất.
Ai nấy hoảng hốt kinh hãi, bản lĩnh gì thế này, bá đạo đến thế ư?
Hầu hết trố mắt nhìn xuống khoảng đồi núi trụi lủi bên dưới, như không tin vào mắt mình, cứ ngỡ vừa rồi là một giấc mơ. Rồi nhìn lên không trung, linh lực xanh biếc như sóng cuộn biển gào tràn ngập sinh cơ.
Toàn bộ số linh lực đó đều bị hút ra từ số cây cối nổ vụn dưới kia, năng lượng trong đó khiến những cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng lạnh da đầu.
Mục Trần nhẹ nhàng hạ xuống, dừng lại trong biển linh lực mênh mông. Hắn nhìn qua đối phương, ba người kia lúc này đã sợ xanh mặt, mi mắt giật giật chấn kinh.
Thanh thế khủng bố của Mục Trần đã khiến họ kinh tâm động phách.
Cả ba cực kỳ nghiêm trọng, không ai dám chậm trễ. Áp lực ập vào ngay mặt như thế khiến họ muốn di chuyển cũng khó khăn.
– Ba vị, tiếp theo phải xem biểu hiện của các ngươi.
Mục Trần cười nhạt, ngón tay chỉ ra.
– Linh hải trùng kích!
Lệnh thản nhiên phát ra, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
“Ầm!”
Biển linh lực cuồn cuộn gào thét, nổi sóng gió như hồng thủy từ trời giáng hạ, không ngán ngại bất cứ thứ gì cuốn lấy tất cả, thế như thái sơn áp đỉnh đổ xuống muốn đè chết ba người Mạc Tu.
Biển linh lực đổ xuống, không gian như bị chiếm lấy, hoàn toàn phải dạt ra tránh đường, màu xanh che khuất hết ánh mặt trời.
Thế công đơn giản nhưng đáng sợ thế này, ngay cả cao thủ nhất trọng Thần Phách nan cũng sẽ bị nghiền nát như cám.
Ba người kia mặt mày khó coi, khẽ quát lên, linh lực cường đại trong cơ thể bộc phát.
Cả ba chẳng dám giữ sức, vốn nghĩ rằng Mục Trần muốn lấy một chọi ba chỉ là tâm lý tự cao tự đại, nhưng khi leo lên lưng cọp, họ mới thấy được vì sao cả nhân vật yêu quái như Cơ Huyền cũng phải xem hắn là đại địch.
– Hỏa Thần Đại Pháp, Viêm Long Phần Thiên!
Mạc Tu ra tay đầu tiên, ấn pháp múa may, linh lực rực lửa hóa thành viêm long khổng lồ, tản ra nhiệt độ kinh người.
– Kim Cang Thần Chưởng!
Thân thể Khâu Nanh sáng rực lên, to thêm vài lần, ánh kim quang khiến hắn như một pho tượng kim cương sáng chói, gương mặt nghiêm nghị, chưởng đánh ra thành một chưởng ấn to lớn.
– Liễu Thần Thuật!
Liễu Tam gầy còm khẽ quát một tiếng, lục quang lấp lánh, hóa thành một gốc liễu lớn sau lưng hắn, thân liễu xòe ra như che trời, năng lượng hùng hậu.
Cả ba đều dùng đến sát chiêu tối cường của mình, hiển nhiên họ nhận thấy lúc này nếu còn khinh địch, kết quả chỉ có hai chữ: thê thảm.
“Ầm Ầm!”
Biển linh lực kinh khủng đã cuốn tới, uy áp đáng sợ ập tới như nghiền nát mọi thứ.
Dường như trước thanh thế của nó, tất cả mọi thứ đều trở nên bé nhỏ.
“Ầm!”
“Đùng!”
Va chạm bùng nổ như sấm sét, trong phạm vi cả trăm dặm vẫn nghe rõ mồn một, mọi người không rời mắt khỏi chiến trường, lực trùng kích như sóng bắn ra.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Biển linh lực cực kỳ dễ dàng xuyên qua viêm long, chưởng ấn, liễu thụ…