“Được, tao đồng ý điều kiện của mày. Nguyên tinh và vật liệu đều không thành vấn đề, việc khi chưa được mày cho phép thì không thể tiến vào tầng thứ sáu, tao cũng có thể đáp ứng. Bây giờ mày dẫn tao tới tầng mười một trước!”
Trước tiên đáp ứng đã, về sau giải quyết xong chuyện thì tòa thành ngầm này sẽ là của gã, gã sẽ không nhường quyền thống trị cho bất cứ kẻ nào hay vật nào, thần cũng không!
Đĩa bay nhỏ đồng ý, nó không nói kẻ địch của nó rất có thể còn ở tại tầng mười một, chỉ bảo Diệu Hương mang theo nhiều nhân thủ một chút, lý do là kẻ địch đã lẻn vào tòa thành ngầm.
Diệu Hương vốn dĩ không muốn cho người khác biết quá nhiều bí mật về tòa thành ngầm, nhưng bây giờ gã đã không còn lựa chọn.
Vừa lúc này, Nghiêm Mặc ngụy trang thành tộc trưởng xuyên sa giáp được người ta đưa đến, Diệu Hương vừa thấy hắn thì lạnh mặt: “Sao giờ mới đến?”
Nghiêm Mặc kêu: “Tê tê! Tê tê tê!”
Rõ ràng người khác chỉ nghe thấy tiếng tê tê, nhưng khi truyền vào đầu Diệu Hương thì lại tự động biến thành lời mà gã có thể hiểu: Phát hiện kẻ địch, tìm hắn, không tìm được, mới đến chậm.
Diệu Hương lập tức truy vấn: “Kẻ địch trong như thế nào? Có bao nhiêu tên? Là nam hay nữ? Là thanh niên hay đã già? Có nghe được tên của chúng không?”
“Tê tê! Chỉ phát hiện một tên, tốc độ của đối phương quá nhanh, bọn ta không thấy rõ.”
“Lũ vô dụng!” Diệu Hương cố ý làm khó Nghiêm Mặc: “Tao bảo tụi mày đả thông tầng mười một, làm xong chưa?”
Nghiêm Mặc gục đầu, bày ra vẻ sợ hãi và khó xử.
“Hừ! Một lũ phế vật! Biết ngay là bọn mày không đáng tin cậy mà!” Diệu Hương không thèm để ý tới Nghiêm Mặc nữa.
Nghiêm Mặc hạ cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, nghe Diệu Hương phân phó thủ hạ và triệu tập nhân thủ.
Đĩa bay nhỏ bay quanh hắn một vòng, nhưng vì tiết kiệm năng lượng, nên nó không rà quét hắn. Ở nơi của nó cũng có quái vật có thể biến hình và thay đổi hình dạng, từ năng lực cho tới các loại máy móc, nên chức năng rà quét là chức năng cơ bản luôn được cài đặt cho các loại trí năng như nó. Nhưng đĩa bay nhỏ không nghĩ tới, nơi này cũng có một quái vật biến hình, lại còn là con không có bất cứ chướng ngại nào về ngôn ngữ chủng tộc.
Sau khi triệu tập một vài nhân thủ cần thiết, Diệu Hương đi theo đĩa bay nhỏ, dẫn đội xuất phát đến tầng mười một, đồng thời hỏi nó: “Trong tầng mười một có không gian nào lớn không, bên trong còn có một bộ hài cốt khổng lồ?”
Trên người đĩa bay nhỏ có ánh sáng có thể chiếu sáng lối đi tối đen: “Có.” Chính là nơi nó trốn ra được.
“Thật tốt quá!” Diệu Hương siết chặt nắm tay.
Nghiêm Mặc: Tốt cái rắm, Tiểu Nhạc Nhạc đã là của tao! Có điều…
Nghiêm Mặc nhoẻn miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Trong lối đi tối đen, Nghiêm Tiểu Nhạc nhận được sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc mà nó đã xem là cha truyền đến, lập tức quẳng con côn trùng bị nó chơi đến nửa sống nửa chết, xoay người chạy xuống tầng chót.
Giữa tầng chót và tầng mười một, Nguyên Chiến để lại một lối đi bí mật, vừa lúc có thể sử dụng.
“Đúng rồi, vừa rồi mày nói có thể cung cấp cho tao một vài món vũ khí?” Diệu Hương hỏi đĩa bay nhỏ.
Nghiêm Mặc cũng dựng tai nghe ngóng.
“Muốn có được vũ khí, thì tôi cần có đủ năng lượng.” Đĩa bay nhỏ phác hoạ cho Diệu Hương một tương lai tốt đẹp: “Tin tưởng tôi, có những món vũ khí này, thì trên tinh cầu này ngoại trừ thần thật sự, sẽ không có ai là đối thủ của cô.”
Diệu Hương kích động đến mức thân thể hơi phát run, vội hứa hẹn: “Tao sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tìm số nguyên tinh và vật liệu mà mày cần.”
Nghiêm Mặc: Cái trí năng phi thuyền này xem ra không thể để lại. Không nói đến việc không phải tộc mình thì tất có dị tâm, chỉ nội chương trình cài trong đầu đối phương, trước khi hắn thay đổi được thì trí năng này chỉ biết phục vụ cho nguyên chủ của nó, nó sẽ có lòng tốt với các sinh vật trên hành tinh này sao? Ngẫm lại hoàn toàn không có khả năng!
Tới tầng mười một, đĩa bay nhỏ mở cánh cửa của kho hàng trống trải kia ra, cũng phí thêm một chút năng lượng để thắp sáng cái kho hàng.
Cốt binh khổng lồ đang an tĩnh ngồi trong góc.
Đĩa bay nhỏ cảm thấy thật đáng tiếc, kẻ địch không có ở đây, không thể để hai bên cùng chó cắn chó.
Diệu Hương kích động đến mức thiếu chút nữa nhào lên: “Còn ở đây! May là còn ở đây. Mình biết không thể thất bại như vậy mà, Bàn A Thần tại thượng, nếu tôi có thể trở thành vương giả của thế giới này, tôi thề nhất định sẽ phụng thờ ngài là vị thần duy nhất!”
Đĩa bay nhỏ tự mãn mà bay một vòng, Bàn A là họ của chủ nhân nó, Bàn A Thần chính là nó, nó chính là Bàn A Thần, tuy nó luôn tự xưng với đám người tộc Hữu Giác mình là sứ giả Dobino của thần.
Diệu Hương lấy ra một viên nguyên tinh cấp chín to bằng nắm tay trẻ con từ cốt khí trữ vật, vì để dễ khống chế cốt binh, nguyên tinh trên người cốt binh không có công năng tự động bổ sung năng lượng, nên chỉ có thể dựa vào chủ nhân để thay đổi cho chúng nó.
Sau thời gian dài như vậy…
“Nguyên tinh của nó đâu?” Giọng điệu của Diệu Hương trở nên bén nhọn, ngay sau đó gã nghĩ tới một khả năng: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên đáng chết, nhất định là hắn phát hiện không thể mang cốt binh khổng lồ đi nên moi nguyên tinh của nó rồi!”
Diệu Hương căm giận mà bò lên ngực cốt binh, nhét nguyên tinh vào.
Đám cấp dưới mà gã dẫn vào không dám phát ra tiếng động nào, tính tình của công chúa điện hạ càng ngày càng tệ thấy rõ, đáng sợ nhất là có khi tốt có khi ác, người nào không cẩn thận chọc cho công chúa tức giận bây giờ đã không còn ở đây.
Về phần cái tầng này, bao gồm cả cái mâm tròn có râu biết nói chuyện và biết bay kia, cùng với cốt binh trước mặt, dù có làm bọn hắn kinh ngạc tới cỡ nào, thì bọn hắn cũng làm như không thấy.
Đĩa bay nhỏ còn nhớ rõ uy lực của cốt binh bán thần, một món vũ khí tương đương với cơ giáp hình người cấp cao nhất ở nơi của chúng nó, có thể dùng sức mạnh linh hồn trong cách gọi của thế giới này để điều khiển, cũng chính là điều khiển bằng tinh thần lực.
Diệu Hương lại đột nhiên phẫn nộ hét chói tai: “Vì sao nó không động đậy!” Sức mạnh linh hồn tao để lại đâu? Vì sao không còn một chút nào?
Cho hy vọng rồi lại vụt mất, sự đả kích này là gấp bội, Diệu Hương thầm nhủ mình phải bình tĩnh trong lòng, nhưng lửa giận vẫn không tự chủ được mà tràn ra.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Có lẽ chỉ là do thời gian quá dài, tia sức mạnh linh hồn kia đã tự tiêu tán.
Tự tiêu tán cái quỷ! Diệu Hương căn bản không bình tĩnh được. Gã nhớ rất rõ, chỉ cần còn có năng lượng, thì sức mạnh linh hồn mà gã để lại sẽ không thể biến mất. Vậy nguyên nhân sức mạnh linh hồn lẽ ra không tiêu tán lại đột nhiên tiêu tán chỉ có một, đó là nguồn năng lượng duy trì cho sức mạnh linh hồn không còn nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc rất có thể là do thủ lĩnh Cửu Nguyên moi nguyên tinh đi mất, mới làm sức mạnh linh hồn vốn rất khó để gìn giữ đã hoàn toàn tiêu tán, Diệu Hương liền giận đến mức hận không thể giết người!
Diệu Hương hoàn toàn không muốn nghĩ đến việc có lẽ là do thời gian đã qua lâu, nên nguyên tinh trên người cốt binh đã bị tiêu hao hết.
Lúc này đĩa bay nhỏ lại mở miệng: “Cô không thể khống chế nó à?”
“Ai nói tao không thể?” Chỉ cần con cốt binh này không sinh ra ý thức hoàn chỉnh của mình trong dòng thời gian dài đằng đẳng kia thì gã có thể khống chế nó một lần nữa.
Diệu Hương tiếp tục bò về phía trước, gã ấn tay mình lên vị trí con mắt thứ ba của cốt binh.
“Đừng để sức mạnh linh hồn của gã tiếp xúc với cậu!” Nghiêm Mặc không biết linh hồn của cái tên thần bí này mạnh cỡ nào, nhưng gã có thể sống đến tận bây giờ, nghĩ sao cũng thấy linh hồn gã cứng cáp và dẻo dai hơn linh hồn vừa mới chào đời của Nghiêm Tiểu Nhạc nhiều.
Nghiêm Tiểu Nhạc đột nhiên giơ tay, phủi Diệu Hương xuống.
Diệu Hương rơi xuống đất, nhìn chằm chằm Nghiêm Tiểu Nhạc đầy hoài nghi.
Nghiêm Tiểu Nhạc đứng lên.
Khi nó ngồi vẫn đã rất cao, vừa đứng lên liền càng thêm cao lớn, chỉ uy áp thôi đã khiến người ta chịu không nổi.
Mọi người chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nó.
“Cách cách.” Nghiêm Tiểu Nhạc không thích cao hơn cha nhiều như vậy, nó nhanh chóng thu nhỏ thân thể, thẳng đến khi cao ngang ngửa Nguyên Chiến.
Nhưng dù là vậy, cũng có không ít người phải ngước lên nhìn nó.
“Mày có ý thức của mình?” Diệu Hương hoài nghi hỏi.
Nghiêm Tiểu Nhạc: “Cách cách.”
“Mày không hiểu? Mày có hiểu tao nói cái gì không?” Diệu Hương thử hỏi.
“Cách cách.”
Hoài nghi trên mặt Diệu Hương không biến mất, nhưng cảnh giác trong mắt lại giảm đi một chút: “Thì ra chỉ là ý thức nguyên thủy, thật phiền toái.”
Diệu Hương muốn câu thông với Nghiêm Tiểu Nhạc, gã đã vài lần muốn đưa sức mạnh linh hồn vào trong ý thức của Tiểu Nhạc, nhưng đều bị một tầng vách ngăn kỳ quái cản lại.
Nghiêm Mặc thầm hừ lạnh trong lòng: Muốn xâm nhập ý thức của Tiểu Nhạc nhà tôi, cũng phải xem xem tôi đây có đồng ý không đã!
Diệu Hương đã thử vài lần nhưng đều không thành công, vừa tức vừa gấp, nhịn không được mà gào rú: “A a a ——!”
Các thuộc hạ của gã càng thêm trầm mặc, rất nhiều người cảm thấy công chúa điện hạ của mình như có hai linh hồn, nếu không thì sao một con nhóc chỉ mới hơn mười tuổi lại có thể phát ra âm thanh và khí thế như vậy? Nhưng một thân thể có hai linh hồn, loại chuyện này quá khó tin và khó tưởng tượng, bọn họ căn bản không dám nói ra miệng, ngay cả lén lút thảo luận cũng không.
“Mày phải nghe mệnh lệnh của tao! Mày hiểu chưa? Cái đồ ngu này!” Diệu Hương nổi trận lôi đình với Nghiêm Tiểu Nhạc.
Nghiêm Tiểu Nhạc cách cách hai tiếng, cất bước đi đến bên người Diệu Hương, cúi đầu.
Diệu Hương: Có ý gì?
Nghiêm Tiểu Nhạc: Tôi đang tỏ vẻ tôi sẽ nghe lời đó, cô nhanh tiếp nhận đi, nếu không thì sao tôi đi nằm vùng như cha nói được?
Diệu Hương nhìn bộ dáng của Nghiêm Tiểu Nhạc, thử mở miệng: “Quỳ xuống!”
Vẫn chưa có ai dạy cho Nghiêm Tiểu Nhạc việc quỳ xuống là vũ nhục, nó chỉ dựa vào ký ức mơ hồ trong quá khứ mà nhanh nhẹn quỳ một gối.
Nghiêm Mặc đen mặt: Mẹ mày! Dám bắt Tiểu Nhạc nhà tao quỳ!
Trên mặt Diệu Hương cuối cùng cũng có chút ý cười: “Đứng lên.”
Nghiêm Tiểu Nhạc đứng lên.
Diệu Hương lại thử thêm một bước để xem Nghiêm Tiểu Nhạc có nghe lời hay không, tùy tiện chỉ tay vào một con côn trùng đi theo mình, ra lệnh: “Xé nát nó!”
Nghiêm Tiểu Nhạc không chút do dự đi qua, xách con côn trùng kia lên, chơi chơi nghịch nghịch.
Con côn trùng: Xin đừng vặn cánh tui!
Vẻ mặt của Diệu Hương trở nên vi diệu, cốt binh này có ý thức nguyên thủy của mình, tuy vẫn nghe theo mệnh lệnh của gã, nhưng mức hoàn hảo vẫn chưa đạt tới. Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi, chờ khi vượt qua khốn cảnh trước mắt, lại lần nữa khắc sức mạnh linh hồn của mình vào, phá hủy ý thức nguyên thủy của nó là được.
Diệu Hương miễn cưỡng vứt cái dự cảm không ổn kia ra sau đầu.
Sau một lát, Nghiêm Tiểu Nhạc vứt con côn trùng xuống, lạch cạch chạy tới chơi với tộc trưởng xuyên sa giáp, Diệu Hương cũng không để ý.
Diệu Hương có được cốt binh bán thần nên lại phân một phần lực chú ý đĩa bay nhỏ: “Vũ khí! Bây giờ tao muốn có vũ khí. Kẻ địch của bọn tao rất mạnh, cái cốt binh này vì đã để một thời gian quá dài mà có chút vấn đề, nên bọn tao không thể hoàn toàn dựa vào nó.”
Đĩa bay nhỏ không chịu nhả vũ khí ra dễ dàng như vậy: “Tôi cần có đủ năng lượng mới có thể mở kho tồn trữ vũ khí.”
Đó là số vũ khí cuối cùng mà nó giữ, cũng là số có uy lực mạnh nhất, trước khi nó có đủ năng lượng để điểu khiển phi thuyền một thời gian dài, nó tuyệt đối sẽ không dùng số năng lượng còn thừa lại để mở cửa kho.
Bởi vì một khi nó làm như thế, trước lúc có được nguồn năng lượng mới, nó sẽ không thể khống chế Diệu Hương đã có được số vũ khí đó.
Diệu Hương nén giận: “Mày không thể đưa vũ khí cho tao ngay, vậy tao hợp tác với mày còn có ý nghĩa gì nữa!”
Đĩa bay nhỏ bình tĩnh hơn gã nhiều: “Cô có được cốt binh. Nếu không phải tôi mở lối đi, thì cô căn bản không cách nào có được nó.”
Diệu Hương: “Hừ, nó vốn dĩ là của tao, hơn nữa bây giờ nó lại là cái dạng này, cũng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực. Nói xem, ngoại trừ cung cấp vũ khí, mày còn làm được gì?”
Có cốt binh bán thần, Diệu Hương trở nên đủ tự tin. Gã thậm chí còn nghĩ, nếu đĩa bay nhỏ không thể giúp gã nhiều hơn, gã tính mang theo tâm phúc và cốt binh trộm rời khỏi tòa thành ngầm. Có cốt binh bán thần, dù là đến nơi nào, gã không sợ bị người ta xem là pháo hôi nữa.
Đĩa bay nhỏ không biết đối tượng hợp tác đã tính tới việc chạy trốn nghe vậy thì dừng một chút, nói ra kế hoạch của mình: “Cô có thể để kẻ địch tiến vào tòa thành ngầm, tôi phụ trách vây khốn bọn họ, cô và người của cô phụ trách tiêu diệt từng bộ phận.”
Diệu Hương: “Trong bọn chúng có kẻ có thể tự do tiến vào tòa thành ngầm, vậy phải vây khốn chúng kiểu gì?”
Đĩa bay nhỏ: “Tiêu diệt từng bộ phận, không hiểu à? Người có thể tự do tiến vào tòa thành ngầm chỉ có một, tôi sẽ nghĩ cách dẫn hắn rời đi, cô giải quyết những người khác, cuối cùng dẫn người nọ vào sa mạc, nơi đó có cát ô nhiễm có thể phân giải mọi loại năng lượng, dù là ai, chỉ cần tiến vào cũng chỉ có nước chết.”
Diệu Hương đấu tranh kịch liệt trong lòng. Nếu đĩa bay nhỏ có thể dẫn Nguyên Chiến rời đi, thì những kẻ khác dù có lợi hại, gã cũng đã có cốt binh bán thần, muốn bại cũng khó. Chờ khi gã sử dụng cốt binh bán thần cắt hết nanh vuốt của Nguyên Chiến, rồi tập trung toàn bộ lực lượng đối phó với một mình hắn, cơ hội thắng chẳng những có, mà còn tương đối lớn.
Có điều, cái mâm tròn này có tin được không?
Đĩa bay nhỏ lại cho Diệu Hương một viên thuốc an thần: “Chỉ cần cô có thể dẫn toàn bộ kẻ địch vào tòa thành ngầm, thì tôi có cách vây khốn bọn họ.”
“Biện pháp gì?” Trong mắt Diệu Hương đầy vẻ không tín nhiệm.
Đĩa bay nhỏ: “Tầng phía dưới có không ít khu vực trữ cát ô nhiễm, chúng ta có thể đẩy người vào đó, tôi mở thân tàu ra, để cát ô nhiễm chảy vào lấp bọn họ. Sau đó cô sai sử tộc xuyên sa giáp đánh lén bọn họ trong cát, những ai chạy ra được thì do cô và người của cô ra tay giải quyết, ít nhất cũng có thể giết được hơn phân nửa.”
Nghiêm Mặc: Thật mụ nội nó độc ác! Nếu không phải mình đã thuyết phục được tộc xuyên sa giáp trước, thì vùng sa mạc và tòa thành ngầm này sẽ là tử địa đối với bất cứ một sinh vật nào.
Diệu Hương trầm ngâm ba giây, nhìn đĩa bay nhỏ nói: “Tao cần số vũ khí mà mày nói, tao biết mày có cách lấy ra. Nếu mày không muốn tòa thành ngầm rơi vào tay kẻ khác, mày chỉ có thể hợp tác với tao!”
Đĩa bay nhỏ biết đứa con gái trước mặt không phải loại dễ khống chế, thậm chí nó còn cảm nhận được chút bóng dáng quen thuộc trên người cô ta, nhưng bây giờ nó không thể lựa chọn đối tượng hợp tác, đành phải tạm thời hợp tác với cô ta.
Chờ về sau, kẻ cuối cùng khống chế phi thuyền chỉ có thể là nó, trước tiên giải quyết vấn đề trước mắt đã. Đĩa bay nhỏ và Diệu Hương đồng thời nghĩ như vậy.
Cuối cùng, hai bên quyết định, đĩa bay nhỏ đi theo tộc trưởng xuyên sa giáp xuống tầng chót bố trí cạm bẫy, Diệu Hương phụ trách phái người dụ người Cửu Nguyên xuống từ lối đi an toàn để tiến vào tòa thành ngầm.
Đĩa bay nhỏ không phản đối, nó vì tiết kiệm năng lượng mà tắt máy theo dõi và thiết bị chiếu sáng của phi thuyền, nó cũng rất muốn biết tình hình ở tầng chót, vì kho hàng dưới tầng chót có giấu một vài bí mật quan trọng.
Năm đó, tộc xuyên sa giáp ở trong tầng chót là do nó đề nghị với Hồ Liên, vì tầng chót có không ít khu vực bị hư hỏng nặng khi phi thuyền rơi xuống, tuy nó đã sửa chữa được một bộ phận, nhưng vẫn có vài nơi còn lỗ hổng, nó hy vọng có thể mượn tộc xuyên sa giáp để bảo vệ bí mật của tầng này.
Mà số vũ khí Diệu Hương muốn cũng giấu ở tầng chót.
Sự tình được thương lượng thỏa đáng, hai bên lại tách ra.
Nghiêm Mặc cùng đĩa bay nhỏ đi xuống tầng chót, Nghiêm Tiểu Nhạc đi theo Diệu Hương lên mặt đất.