Thứ hai, thực lực của bản thân hắn không kém, tuy rằng lúc này hắn tỏ ra mềm yếu như vậy, nhưng thân thể hắn ẩn chứa sức mạnh, những chuyện này trong lúc hắn không để ý đã để lộ ra.
Coi như hai điều trên có thể không đúng, vẫn còn nàng có thể bảo vệ hắn chu toàn.
“Bệ hạ tin tưởng ta như vậy sao?” Quân Tuyệt cười nhạt.
“Ta chẳng qua chỉ là một hoàng đế vong quốc.”
“Trẫm không phải đã cho ngươi thực quyền sao? Ngươi xem, bây giờ ngươi chính là người nắm quyền của nước Tử Nguyệt.”
Quân Tuyệt: “…”
Ngươi lấy tấu chương về là muốn lừa lão tử phê tấu chương cho ngươi.
Lão tử không muốn!
Minh Thù nhét một đống tấu chương vào trong ngực hắn, đứng dậy rồi rời khỏi. Quân Tuyệt nhẹ buông tay, tấu chương rơi lộp độp xuống, trải đầy đất.
Quân Tuyệt lôi Minh Thù trở lại, Minh Thù ngã xuống ghế rồng. Quân Tuyệt thuận thế áp trên người nàng, không cho nàng đứng dậy.
Âm thanh của hắn trầm thấp: “Bệ hạ, ta không muốn làm người nắm quyền của nước Tử Nguyệt gì đó.”
Quân Tuyệt từ từ tới gần Minh Thù, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng: “Ta chỉ muốn làm người nắm quyền của bệ hạ.”
Minh Thù một tay che chở mứt hoa quả, một tay để trước ngực Quân Tuyệt: “Phượng quân, có chuyện gì từ từ nói, không nên động tay động chân.”
Đồ ăn vặt của trẫm sắp bị văng ra!
Cánh môi của Quân Tuyệt di chuyển, từ cổ đến mặt, mỗi một lần đều rất nhẹ như vẻ hời hợt.
Hắn muốn lấy mứt hoa quả trong tay Minh Thù, Minh Thù không chịu buông tay.
Quân Tuyệt nhẹ giọng dỗ nàng: “Bệ hạ, ta không đoạt, để xuống, một lát nữa ăn.”
Minh Thù trơ mắt nhìn mứt hoa quả bị Quân Tuyệt bỏ qua một bên, hô hấp nhỏ lại. Đồ ăn vặt, đợi lát nữa trẫm lại sủng hạnh ngươi!
Giường rồng rất lớn, đủ để Quân Tuyệt lăn nhiều lần.
Bóng dáng hai người chồng chéo lên nhau.
Cả phòng đầy mùi ấm áp.
–
Sau đó, Quân Tuyệt hơi bối rối dọn dẹp tàn cuộc. Nhưng nhìn vết bẩn màu hồng hồng dính trên long bào, hắn hơi lúng túng, ghé sát Minh Thù đang ăn mứt hoa quả trên bàn hỏi: “Bệ hạ, cái này xử lý như thế nào?”
“Không biết.” Minh Thù đáp một tiếng uể oải.
Quân Tuyệt nghĩ hỏi nàng cũng vô dụng, tịch thu luôn long bào, một lát nữa chuẩn bị mang ra ngoài hủy dấu vết.
Hắn ngồi xuống nhặt tấu chương lên, sau đó ngồi bên cạnh Minh Thù bắt đầu chăm chú phê tấu chương.
Cái giá thật là lớn…
Hôm nay lại thức đêm.
Số ta thật khổ.
“Chiêm chiếp…”
“Chiêm chiếp…”
Minh Thù xoay người dựa vào Quân Tuyệt đang lầm bầm bất mãn: “Nửa đêm, ở đâu có chim.”
Quân Tuyệt thấy nàng từ từ nhắm mắt bèn ôm nàng đến phía sau Dưỡng Tâm điện, đặt trên giường. Lại đợi thêm chốc lát, xác định nàng đã ngủ, lúc này mới đứng dậy ra ngoài Dưỡng Tâm điện.
Ngoài điện, màn đêm tối như mực.
Hắn xuyên qua cấm quân, đi qua chỗ vắng vẻ, cuối cùng dừng lại ở nơi nào đó trong bóng tối, đứng yên chờ.
Một lát sau, có bóng đen lặng yên không tiếng động từ chỗ cao hạ xuống.
Quân Tuyệt ẩn trong bóng đêm, chỉ có âm thanh truyền ra, giữ khoảng cách: “Chuyện gì?”
Bóng đen nói: “Gia kêu ta tới thông báo với người, nghĩ cách đem cái này cho bệ hạ dùng.”
Một vật được đưa tới, Quân Tuyệt không đón nhận.
“Mọi người muốn làm gì ta không quản nhưng đừng kéo ta vào.” Lão tử không có hứng thú tạo phản, đối với phục quốc cũng không có hứng thú.
“Bệ hạ, chớ quên là ai làm mất Tịch Chiếu.” Một tiếng bệ hạ giống như đang nhắc nhở hắn, hắn là hoàng đế vong quốc của Tịch Chiếu.
Bóng đen để đồ vật trên mặt đất: “Bệ hạ hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Cũng như lúc tới, bóng đen trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quân Tuyệt yên lặng nhìn những vật trên mặt đất, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng.
Gió thổi rì rào, thổi đến y phục trên người hắn nghe phần phật. Một lúc lâu hắn tùy ý búng một cái như muốn phủi đi những thứ bẩn thỉu, không quay đầu lại đi về hướng Dưỡng Tâm điện.
–
Bóng đen xuất cung, sau một hồi lướt trên đường, hạ xuống một chỗ trong lầu các.
Người đàn ông đứng yên phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.
Ở trong phòng, ánh trăng vẽ thân hình người đàn ông kéo dài, gợi lên vẻ cô tịch.
Bóng đen đẩy cửa đi vào, nửa quỳ dưới đất: “Gia, đồ đã giao qua rồi.”
Diệp Mạc Trần gật đầu: “Hắn phản ứng thế nào?”
Bóng đen hơi lưỡng lự, nói ra ý kiến của mình: “Thuộc hạ thấy… hình như là không tự nguyện.”
Diệp Mạc Trần xoay người: “Hoàng huynh vì Đông Ngọc, hắn vì Đông Khuynh… Nữ nhân của nước Tử Nguyệt thật đúng là lợi hại.”
Bóng đen không dám nói tiếp.
Diệp Mạc Trần một lát sau mới nói: “Đã như vậy, cũng không cần đặt hy vọng trên người hắn.”
“Vâng.”