Mộng Vô Nhai cười hắc hắc , vẻ mặt bí hiểm.
Ngay cả Địa Ma , cũng có chút không quá tin tưởng nhìn Mộng chưởng quầy , không rõ Mộng Vô Nhai như thế nào lại không hề lo lắng , có thể đảm bảo bảo vệ an toàn cho mọi người trong phủ.
– Thu Ức Mộng , mau an bài nơi nghỉ cho các vị tiền bối hải ngoại đi.
Dương Khai thản nhiên chỉ bảo một tiếng.
– Được .
Thu Ức Mộng gật đầu , ra hiệu cho mọi người theo nàng tiến đến.
Lý Nguyên Thuần lắc đầu:
-Lão phu phải ở lại cùng Dương công tử.
Lão hiển nhiên quyết định vẫn là đi theo Dương Khai , đến khi nào hắn trả lại Thái Nhất ấn thì thôi.
Thu Ức Mộng chần chừ nhìn Dương Khai , Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Thu đại tiểu thư lúc này mới mang theo những người khác đi vàobên trong phủ.
Dao động kịch liệt bên ngoài Chiến thành truyền đến , hơn người cổ khí tức cường hoành đan cùng một chỗ , liều chết chiến đấu.
Dương Khai sắc mặt bình tĩnh , thần thức phóng ra giám thị động tĩnh bên ngoài.
Tuy nói hắn cũng Bát đại gia có mâu thuẫn với nhau , thậm chí còn coi nhau là địch , trận đại chiến đêm qua chết không ít người.
Nhưng hiện giờ Thương Vân Tà Địa xâm lấn quy mô lớn , Dương Khai vẫn là không hy vọng bảy người kia cứ như vậy chết hết.
Nếu bọn họ gặp bất trắc , chỉ sợ Chiến thành sinh linh lầm than. Đến lúc đó Bát đại gia tổn thất thảm trọng , Trung Đô giữ nổi hay không vẫn là khó nói chắc được.
Ở Trung Đô còn có cha mẹ mình a!
Nếu không phải vì vậy , Dương Khai sao lại quản sống chết của những người Bát đại gia đó chứ.
Đang cảm giác , Dương Khai sắc mặt khẽ biến , thần thức hùng mạnh vội vàng thu hồi , quay lại bao phủ lại một phương Chiến thành.
Ở nơi nào đó , có hai cổ khi tức quỷ bí âm trầm kinh khủng , lén lút lan tràn ra.
– Còn có cao thủ!
Dương Khai vẻ mặt kinh hãi.
Lăng Thái Hư và Lý Nguyên Thuần đều giật mình , vội vàng đứng lên điều tra . Lập tức sắc mặt cũng biến đổi.
Bọn họ cũng phát hiện.
Bên trong chiến thành không ngờ vô thanh vô tức , tiền nhập hai vị Thần Du Chi Thượng! Chỉ sợ thừa dịp ba người Thiểm Điện Ảnh Vương gây ra động tĩnh lớn , mới có thể tình huống âm thầm không người phát hiện lẻn vào.
Tuy nhiên rất nhanh. Lý Nguyên Thuần thần sắc trở lên quái dị đứng lên. Kinh ngạc nhìn Dương Khai , bởi vì gã ý thức được vị Dương công tử này còn phát hiện hai người kia tồn tại trước chính mình.
Tiểu tử này… Lý Nguyên Thuần phát hiện mình có chút nhìn không thấu được Dương Khai.
– Tuyệt Diệt độc vương , Âm Minh quỷ vương!
Lăng Thái Hư kinh hãi quát.
Hắn từ trên hai ngươi kia cảm nhận được cổ khí tức độc đáo , hai vị này là Tà Vương rất đặc thù. Một người cả thân là độc , một người quỷ khí dày đặc , Lăng Thái Hư muốn không nhận ra cũng khó.
– Là đi tới vị trí thất đại gia liên quân.
Lăng Thái Hư nói xong , quay đầu nhìn Dương Khai.
Bên kia thất đại gia liên quân trải qua trận chiến đêm qua. Tổn thất không nhỏ ,tuy rằng đã hội tụ cùng tất cả luyện võ giả của phủ Dương Uy và Dương Chiếu, nhưng không có Thần Du Chi Thượng tọa trấn , chỉ bằng bốn người Huyết tùy tùng của Dương Uy , Dương Chiếu căn bản không thể ngăn cản công kích của hai Đại Tà Vương.
Khí tức bọn họ đã bại lộ , hiển nhiên đã chuẩn bị động thủ.
Dương Khai thần sắc do dự , trầm ngâm một chút , trầm giọng nói:
– Ta qua đó xem.
Lăng Thái Hư khẽ mỉm cười:
– Ta đi cùng ngươi.
Địa Ma nói:
– Lão nô cũng đi.
– Chúng ta đều đi.
Đám người Đồ Phong đồng thanh nói.
Mộng Vô Nhai ho nhẹ một tiếng:
– Ta ở lại đây.
Lão ta nhất định phải ở lại , bằng không an nguy những người trong phủ không thể đảm bảo được.
Lý Nguyên Thuần chấn động nhìn bọn hắn:
– Lũ ngốc các ngươi?
Lão thật sự nghĩ mãi không hiểu. Vì sao bên ngoài nguy hiểm như vậy , những người này còn phân tán thức lực của mình.
Suy nghĩ của những cao thủ này và đám người hải ngoại không ngờ khác biệt như vậy ? Lý Nguyên Thuần thầm suy nghĩ.
Dương Khai nhìn hắn một cái:
– Tiền bối đường xa mệt nhọc , hay là lưu lại nghỉ ngơi chút đi.
Lý Nguyên Thuần lắc đầu như trống bỏi:
– Như vậy không được , lão phu thời khắc nào cũng phải đi theo ngươi.
Dương Khai nhíu mày. Thản nhiên nói:
– Tùy vậy.
Lý Nguyên Thuần suýt nữa tức giận đến hộc máu. Bộ dáng này của Dương Khai rõ ràng coi mình là tùy tùng đây , chính mình thành ra bảo tiêu sai bảo miễn phí a.
Nhưng mình không có biện pháp nào, đành mặc kệ hắn vậy.
Trong lòng buồn bực lại không thể nói gì. Chỉ có thể tức giận không ngừng.
– Địa Ma ngươi đừng đi , khôi phục lại quan trọng hơn.
Dương Khai dặn dò một tiếng. Đêm qua y thi triển Ma Ảnh thánh pháp , hiện tại hẳn không thể trì hoãn quá mức , đi cũng không có nhiều tác dụng.
Địa Ma ngẫm nghĩ chút , cũng không kiên trì , chỉ nói:
– Thiếu chủ cần phải thận trọng.
– Yên tâm đi , đối diện cũng chỉ là hai vị Thần Du Cảnh chi thượng , bên ta cũng có hai vị mà , còn có tám vị Huyết tùy tùng , như thế nào cũng không có nguy hiểm đâu.
Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi , bước nhanh đi ra.
Một nơi trong chiến thành.
Thất đại gia liên quân dưới sự chỉ huy của Diệp Tân Nhu nhanh chóng hành động, hướng Trung Đô lao tới.
Trong quá trình này , nguyên bản luyện võ giả của phủ Dương Uy và Dương Chiếu liên tục không ngừng tụ lại đây , rất nhanh hình thành một đội ngũ khổng lồ.
Đội ngũ này khoảng chừng gần bảy tám trăm người , tuy rằng phân nửa trong đó thực lực không tính là cao , nhưng nhân số lớn , bất kể là Diệp Tân Nhu hay Khang Trảm , Cao Nhượng Phong đều không khỏi sinh ra cảm giác an toàn.
Dường như ở bên trong đám người này , mặc dù Thương Vân Tà Địa có đánh tới cũng không thể tổn thương bọn họ.
Ở bên trong đội ngũ, Dương Chiếu và Dương Uy cưỡi hai con Thất đạp vân câu ,sóng vai đi trước.
– Lão Cửu đâu rồi?
Dương Uy không phát hiện bóng dáng Dương Khai trong đám người , không khỏi mở miệng hỏi.
– Tiểu công tử khinh thường đi cùng chúng ta , cùng người trong phủ hắn ở lại.
Diệp Tân Nhu bĩu môi cười lạnh đáp:
– Hắn tự tìm đường chết , ta cũng không có biện pháp.
Dương Chiến thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Tân Nhu , trên mặt một vẻ lãnh đạm.