– Có hứng thú! Không biết bên trong là thứ gì?
Ngón tay sờ sờ trên đan bình một hồi lâu, Lâm Minh thật cẩn thận rót chân nguyên vào trong đó, sau một lát, bình sứ vốn hoàn mỹ không tỳ vết liền phủ kín một lớp hơi mờ bóng láng.
“Rắc!”.
Một tiếng vang nhỏ, bình sứ vỡ vụn, ngay sau đó một cái hộp kim loại vuông vức nửa xích từ trong bình sứ bay ra, vốn trước đó bình sứ chỉ lớn bằng cỡ nửa nắm tay, lại cất chứa hộp kim loại lớn như vậy, điều này dĩ nhiên là do hiệu quả của cấm chế kia.
“Vật đặt ở trong Tu Di giới của mình, còn phải hao phí tâm tư che giấu cẩn thận như vậy, là vật gì đây?”. Lâm Minh bị khơi lên lòng hiếu kỳ: “Vật chứa trong hộp kim loại này tất nhiên phải vô cùng trọng yếu với Hình Thiên mới đúng!”.
Toàn thân hộp kim loại có màu than chì, cầm trong tay vô cùng lạnh lẽo, một cái hộp vuông nhỏ như vậy mà sức nặng cũng không dưới trăm cân.
Lâm Minh cạy khóa nhỏ, mở ra nắp hộp, ở bên trong là một túi tơ lụa vàng tinh xảo.
Mở ra túi lụa vàng từng chút từng chút một, rốt cuộc Lâm Minh nhìn thấy chân diện mục của vật trong hộp, rõ ràng là một hạt châu bằng cỡ trứng bồ câu, cả vật thể đen nhánh, mặt trên có một số hoa văn, nhìn qua giống như là ngọc hắc lưu ly chứa nhiều tạp chất.
Cầm hạt châu trong tay có cảm giác hơi lạnh. Hơn nữa cảm giác mát lạnh này lại dọc theo kinh mạch truyền khắp toàn thân, khiến người ta có cảm giác dường như huyết mạch tương liên với hắc lưu ly.
– Đây là vật gì?
Lâm Minh mơ hồ có cảm giác hạt châu này bất phàm, dường như trong đó ngưng tụ một lực lượng cực kỳ thuần túy.
Hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần mức độ coi trọng hạt châu này của Hình Thiên cũng có thể ít nhiều đoán ra được.
“Đây tất nhiên là một kiện bảo bối, nhưng ta cũng không biết nên dùng như thế nào”.
Trước đó Lâm Minh tìm hết ngọc giản trong Tu Di giới của Hình Thiên, cũng không có nhìn thấy ghi lại về vật ấy.
Sau mọi cách nghiên cứu không có kết quả, Lâm Minh cũng chỉ đành trước thu cất nó tính sau.
Thông qua một phen nói chuyện với Mặc Cổ, Lâm Minh cũng có hiểu biết đại khái về tầng thứ ba Thông Thiên tháp, tầng này đối với người thí luyện là một tầng Thông Thiên tháp cuối cùng. Tuy rằng hắn tự tin, nhưng cũng không dám tùy tiện đi lên.
Một trận chiến với Hình Thiên, Lâm Minh trừ máu Cổ Phượng ra, các chiêu thức khác có thể sử dụng cơ bản đều dùng ra, mà thực lực của Hình Thiên ở tầng thứ ba Thông Thiên tháp chỉ có thể xếp vào hạng trung bình.
Điều đó cũng có nghĩa, tầng ba có một số người cao hơn, Lâm Minh có thể không là đối thủ.
Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh cũng sẽ không tùy tiện đi chọc tới những cường giả tầng ba kia.
Hiện giờ Lâm Minh chỉ mới mười tám tuổi, hắn có rất nhiều thời gian, không cần vội chút nào.
Hắn chuẩn bị bế quan một đoạn thời gian rất lâu, có lẽ mấy tháng cũng có lẽ một năm rưỡi.
Lâm Minh đột phá Tiên Thiên trung kỳ không lâu, nên muốn một lần bế quan liền bước vào Tiên Thiên hậu kỳ có điểm khó khăn. Hơn nữa cho dù bước vào Tiên Thiên hậu kỳ, thực lực của hắn cũng sẽ không tăng lên bao nhiêu.
Tuy nhiên, Lâm Minh còn có một… Tính toán khác.
Đó chính là tu luyện hệ thống Tôi Tủy!
Từ sau khi Tôi Tủy mười thành, Lâm Minh luôn không có thời gian đi tĩnh tu Hỗn Độn Cương Đấu kinh, hiện giờ, hắn định tĩnh tâm tu luyện một chút Hỗn Độn Cương Đấu kinh, thử mở ra một chút Bát Môn Độn Giáp hư vô mờ mịt kia.
Bậc trên Tôi Tủy là Bát Môn Độn Giáp, trên Bát Môn Độn Giáp là Đạo Cung Cửu Tinh.
Hệ thống luyện thể của Thần Vực, luyện đến mức tận cùng có thể nghịch chuyển càn khôn, khai thiên lập địa.
Đương nhiên, hệ thống luyện thể phải trả cái giá cũng thập phần khủng bố, thế cho nên rất nhiều võ giả Thần Vực đều lựa chọn hệ thống tụ nguyên.
Mà ở Thánh Ma đại lục, cho dù là ở thời đại thượng cổ xuất hiện thiên tài lớp lớp, hệ thống luyện thể cũng bị cho là gân gà, đầu tư vào lớn, sản xuất ít, lâu ngày chày tháng, hệ thống luyện thể của nhân loại bị đào thải, những công pháp kế thừa kia cũng mai một ở trong bụi bặm lịch sử, biến mất không thấy.
Lâm Minh từ trong Tu Di giới một hơi lấy ra một trăm viên Huyết Sát tinh. Huyết Sát tinh này ưu thế so với Chân Nguyên thạch ở chỗ có thể bù lại khí huyết, rèn luyện thân thể, tẩm bổ linh hồn.
Cự Ma tộc tu luyện pháp quyết Luyện Thể, là dựa vào Huyết Sát tinh.
Cũng cùng một đạo lý, Huyết Sát tinh đối với Luyện Thể thuật của nhân loại cũng có hiệu quả tương tự.
– Dựa vào Huyết Sát tinh thượng phẩm tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, không đến bình cảnh không xuất quan!
Lâm Minh hạ quyết tâm, sau khi nuốt vào mấy viên Ích Cốc đan, chân nguyên trong cơ thể từ trong cốt tủy tràn ra, dựa theo Hỗn Độn Chân Nguyên quyết từng chút từng chút vận chuyển, rất nhanh, Lâm Minh tiến vào Không Linh võ ý, mất đi chi phối của ý thức, chân nguyên vận hành hoàn toàn dựa theo quán tính tự phát, lộ tuyến vận hành có thể nói rất hoàn mỹ…
…
Trên tầng thứ tư Thông Thiên tháp, trong một tòa đại điện khí thế hùng vĩ, nhưng ánh sáng hơi u ám, vang lên tiếng bước chân “cốp cốp cốp…”, một nam nhân Cự Ma tộc thân cao một trượng hai, khoác áo choàng màu đen đi vào cửa điện.
– Hình Thiên đã chết rồi!
Đột nhiên vang lên một thanh âm ở trong đại điện, nhưng mà hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, dường như thanh âm kia là âm hồn phát ra.
– Ta đã biết!
Nam nhân Cự Ma tộc hơi dừng bước chân một chút, hắn cũng giống như phần đông Cự Ma, có làn da màu xanh, chỉ là gương mặt hắn không thô lỗ như các Cự Ma tộc khác, mà ngược lại rất đẹp, thoạt nhìn anh tuấn phi phàm.
– Tuy rằng chúng ta chú ý tới Lâm Minh đã rất sớm, nhưng vẫn còn xem nhẹ hắn! Vốn ý của ta là để Hình Thiên đối phó hắn, nhưng tuyệt đối ta không nghĩ tới, trái lại hắn có thể đánh chết Hình Thiên. Người này cũng không phải vật trong ao, mặc dù trong thiên tài cấp đế, cũng là tồn tại thượng tầng. Nếu để mặc cho hắn phát triển tiếp, tương lai tất thành Thần Hải, hơn nữa là cường giả Thần Hải cực kỳ cường thế!
Thanh âm kia lại vang lên, mà lúc này, ở trên không trung đại điện vặn vẹo một trận, sát khí ngưng tụ lại dần dần xuất hiện một phù ảnh. Phù ảnh mơ hồ không chừng, là một nam nhân Man tộc.
Đây là một loại thủ đoạn ứng dụng của Chiến Tranh trận bàn, thông qua hai cái pháp trận tương liên truyền tống phù ảnh, tính cả thanh âm cùng nhau tới đây. Có thể đối thoại trực tiếp, mà Truyền Âm phù nếu muốn đối thoại như vậy, sẽ chia ra sử dụng rất nhiều tấm Truyền Âm phù, rất phiền toái.
– Hắn trở thành Thần Hải không có quan hệ với Huyết Sát Nguyên ta!
Nam nhân Cự Ma tùy ý nói. Huyết Sát Nguyên được xưng là cấm địa của cường giả Thần Hải, đừng nói là cường giả Thần Hải, ngay cả cường giả Mệnh Vẫn đẳng cấp cao cũng không dám đặt chân tới, nếu không sẽ bị trấn sát. Lâm Minh có đạt tới Thần Hải hay không, cũng không hề quan hệ với họ.
– Quả đúng như thế! Tuy nhiên trước khi hắn trở thành Thần Hải, sẽ trở thành Thiên Ma mười cánh thứ mười ba, chúng ta đều không hy vọng lại có người đến phân đi một phần quyền lực! Hơn nữa đối phương còn là nhân loại!
Thanh âm kia trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói.
Đúng lúc này, ở trong đại điện u ám, lại một đạo phù ảnh sáng lên, chủ nhân phù ảnh là một nam nhân Yêu Tinh tộc, hắn chừa chòm râu làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn có cảm giác nhiều thêm vài phần suy sụp.
Hắn mỉm cười, lên tiếng nói:
– Tên gọi là Lâm Minh kia, bắt đầu bế quan ở tầng thứ hai, thật ra là một phương pháp thông minh!
Tôn chủ Man tộc lơ đễnh cười nói:
– Cứ một mực bế quan khổ tu mà không rèn luyện thực chiến, rất nhanh sẽ gặp phải bình cảnh! Không có khả năng hắn luôn bế quan, đợi đến lúc hắn xuất quan, ta sẽ phái người đối phó hắn!