Nếu hai người tắm uyên ương cùng nhau, †oàn là anh tắm cho cô sạch sẽ trước rồi mới đến mình Những người khác theo tuổi tác tăng lên cũng dần dần trở nên trưởng thành hơn. Nhưng Cố Thành Trung lại yêu chiều cô như yêu chiều một đứa nhỏ.
Được che chở như một đứa bé cũng không phải cảm giác quá tốt.
Ra ngoài, cô không nhịn được rùng mình vì cái lạnh buốt giá Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé cô, bọc lại ủ ấm “Có ấm hơn không?”
Cô gật đầu, nghĩ một lát lại hỏi: “Cố Thành Trung, anh có cảm nhận gì khi có bạn gái nhỏ tuổi?”
“Không dám chạm vào. Ngậm trong miệng sợ tan, để trong tay sợ rơi, giống như trân bảo quý báu vậy.”
Anh thật thà đáp.
“Kì thật trong mắt anh, tuổi tác không thành vấn đề. Bởi vì anh yêu em cho nên anh mới làm như vậy. Thế còn em thì sao, có bạn trai hơn mình tận mười tuổi, có cảm nhận gì không?”
“Giống… giống như có thêm một người bố…
Hứa Trúc Linh run run trả lời Cố Thành Trung nghe vậy, sắc mặt trầm xuống Bố sao.
Đôi mắt anh hơi run rẩy: “Đợi sau này em ở trên giường nói mấy lời kia thử xem”
“Vì sao…
“Thôi bỏ đi, kéo anh lại dạy hư em”
*Cố Thành Trung anh là lão tài xế đấy à?”
“Anh là đàn ông, những chuyện bình thường anh vẫn biết chứ. Hơn nữa anh còn hơn em mười tuổi, cũng không phải chỉ để trang trí”
Cố Thành Trung bất đc đĩ đỡ trán, anh nhìn giống lão tài xế lắm à?
“Thật ra thì vừa nấy anh và bố nói chuyện ở thư phòng em đã nghe thấy rồi. Nhưng anh thật sự yên tâm để em làm quen với những người ưu tú, không sợ em sẽ thay lòng đổi dạ à?”
“Bởi vì anh tin tưởng chính bản thân anh, anh chính là người đàn ông tốt nhất trong cuộc đời em. Em gặp qua hàng nghìn người, mỗi người mỗi vẻ. Nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ phát hiện ra anh mới là người thích hợp nhất với em.”
“Anh tin tưởng bản thân đến vậy cơ à?”
“Ừ, chưa từng nghỉ ngờ”
Hứa Trúc Linh nghe những lời khẳng định chắc nịch của anh, không nhịn được cười khúc khích.
Anh thật sự có loại tin tưởng này.
Từ khi rời khỏi nhà họ Hứa, cô càng ngày càng trở nên tốt hơn, gặp gỡ tất nhiều người đẹp.
trai tài giỏi.
Nhưng cô vẫn biết một điều rằng, tay trái của cô nên nắm lấy tay phải của ai “Cố Thành Trung, anh có biết em thích anh từ bao giờ không?”
“Từ khi nào thế? Mà anh cũng rất tò mò, dù sao lúc ấy anh thật sự xấu xí, thậm chí xấu đến dọa người, không biết có bao nhiêu người đã chùn bước”
“Lúc mới bắt đầu em cũng rất sợ, cũng chẳng bàn đến chuyện thích nhau. Nhưng lần trước đến nhà cũ, em bị Cố Lâm vu oan, khi anh nói anh tin tưởng em, trong lòng em thật sự rất vui. Sau đó em lại bị Hứa Đan Thu gây khó dễ, nhốt trong phòng học, người em nghĩ đến đầu tiên cũng là anh” “Anh không ép em làm gì, lại cực kỳ tôn trọng em. Theo lẽ thường tình em đã xem anh như người thân trong nhà. Anh bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ anh. Lúc ở khu vui chơi cãi nhau với người khác, anh vì em mà đòi lại công bảng, thậm chí còn nối nóng với em bắt em phải ngoan ngoãn trốn sau lưng anh là được. Em nghĩ là lúc đó em đã động lòng với anh rồi “Anh thích em không phải nhất kiến chung tình, cũng không phải rung động nhất thời mà là mưa dầm thấm lâu.”
“Em cũng vậy”
“Cho nên chúng ta là trời sinh một cặp, vì vậy nên ở bên nhau đúng không nào?”
Cô tinh nghịch nháy mắt, ánh sáng rạng ngời trong mắt dưới trời đêm đầy tuyết như càng thêm tỏa sáng lấp lánh Đôi môi mỏng gợi cảm của anh nhếch lên thành một độ cong đẹp mắt.
Anh gật đầu ôm cô vào lòng.
“Hứa Trúc Linh, qua mười hai giờ rồi, trên danh nghĩa mà nói em đã hai mươi tuổi rồi”
Bên tai cô truyền đến giọng nói trâm ấm của anh.
Lúc này cô mới phát hiện đêm giao thừa đã qua, giờ là một mồng tết rồi.
Trên danh nghĩa, cô đã tròn hai mươi tuổi.
“Có phải đã chờ rất lâu không?”
Giọng nói tinh tế nhỏ xíu vang lên “Ừ, thật sự rất lâu, nhưng vô cùng đáng giá Hứa Trúc Linh, chúng ta đã thông báo cho mọi người rồi, vậy giờ anh có thể cầu hôn em rồi”
“Cái gì cơ?”
Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc, không ngờ.
được anh sẽ chọn thời khắc này để cầu hôn.
Trong lúc cô còn đang ngẩn người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cố Thành Trung bất ngờ.
tháo chiếc vòng trên cổ cô xuống, lấy chiếc nhẫn kim cương trên đó rồi quỳ một chân xuống đất.
Cùng lúc này, cây cối hai bên đột nhiên sáng đèn.
Hóa ra bên trên cành lá rậm rạp đã treo những bóng đèn nhỏ, khung cảnh tuyết rơi trắng xóa dưới ánh đèn chiếu sáng tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
Mà bốn phía xung quanh là những chiếc đèn trời đang từ từ bay lên.
Trên mỗi chiếc đèn đều ghi bốn chữ to.
“Gả cho anh nhé?”
Mà mấy người nấp đẳng sau cây cối hai bên cũng lần lượt ra ngoài.
Ông cụ, chú An, hai cậu Quý Mặc Nhiên Quý Quốc Định, dì Quý Thiên Kim, các anh nhà họ Quý, còn có ba mẹ nuôi cùng Ngôn Phúc Lâm!
Ngay cả Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn cũng có mặt Cô kinh ngạc nhìn những người thân thuộc nhất đang từ từ đi tới, bàn tay nhỏ bé gắt gao che miệng sợ bản thân không kiềm chế được hét lên thành tiếng.
Nước mắt… cũng không “Trúc Linh, gả cho anh nhé?” Anh quỳ một gối, †ay giơ cao chiếc nhãn, nói rõ ràng từng chữ.