“Con cháu đời sau của các anh cũng có thể biến thành như vậy, chỉ cần có điều kiện sống tốt hơn, thì tộc xuyên sa giáp cũng có thể từ sinh vật bán trí tuệ tiến hóa thành sinh vật có trí tuệ thật sự, các anh có thể đứng thẳng, các anh có thể tạo ra và sử dụng các loại công cụ, các anh có thể làm được rất nhiều việc.”
Nhịp thở của tộc trưởng càng lúc càng nặng: “Phải đợi bao lâu?”
“Đầu tiên là những con cực kỳ cá biệt, sau đó chậm rãi tăng nhiều, việc tiến hóa vốn cần mấy trăm ngàn, mấy triệu hay thậm chí là mấy chục triệu năm, tóm lại là cần trải qua một thời gian rất lâu, rất lâu. Nhưng có tôi, tôi có thể giúp những con non dị dạng hẳn phải chết sớm đó, giúp chúng có thể sống khỏe mạnh đến khi thành niên, đến già, rồi sinh ra con cháu đời sau khỏe mạnh hơn. Cứ như vậy, một thế hệ rồi lại một thế hệ, quá trình tiến hóa của các anh sẽ rút ngắn lại rất nhiều.”
Tộc trưởng kêu tê tê, hình như ông ta đang tức giận: “Cậu không phải là được Tiểu Sa cứu về, cậu cố ý lẻn vào giữa bọn ta!”
“Không hẳn là cố ý, có điều tôi cảm thấy mình và Tiểu Sa rất thân thiết, cảm thấy các anh hẳn là có mối quan hệ trên mặt huyết thống với tôi ở một mức nhất định, nhưng các anh lại bị bọn Diệu Hương ảnh hưởng, rồi hiểu lầm Cửu Nguyên, cho nên tôi mới giả vờ được Tiểu Sa cứu ra, vào tộc của các anh.” Nghiêm Mặc nói dóc. Với nguyện lực của hắn, vào cái thời đại không cách nào nghiệm chứng gien thì hắn rốt cuộc có phải xuyên sa giáp hay không, hắn muốn nói dóc như thế nào cũng không có ai vạch trần được hắn.
Tiểu Sa ở dưới kêu to một tiếng, đến bây giờ nó mới phản ứng lại: “Cậu gạt tôi! Cậu là tên lừa đảo!”
“Câm mồm!” Tộc trưởng quát Tiểu Sa.
Nghiêm Mặc quay đầu: “Tôi không có lừa cậu, tôi cứu cậu, muốn làm quen với tộc các cậu, mới được cậu dẫn về. Hơn nữa sau khi tôi đến đây, tôi có làm hại các cậu cái gì không?”
Tiểu Sa câm miệng, từ khi Nghiêm Mặc tới chẳng những không làm hại gì chúng nó, mà còn cứu không ít đồng bạn của chúng nó, hiện giờ còn qua được ba cửa ải của nguyên chủ, trở thành nhân vật trọng yếu có thể ảnh hưởng đến sống chết của cả tộc xuyên sa giáp.
“Nhưng mà, nhưng mà… thủ lĩnh Cửu Nguyên rất xấu!” Tiểu Sa còn ghi hận.
Nghiêm Mặc: “A, cậu đừng quên, khi đó cậu cũng muốn đánh lén anh ấy, đối với kẻ địch, cậu có nhân từ không?”
Tiểu Sa: “Tê tê!” Cậu có lý, tôi nói không lại cậu!
Nghiêm Mặc lần nữa quay đầu nhìn tộc trưởng xuyên sa giáp và các trưởng lão, chân thành hỏi: “Diệu Hương nói Cửu Nguyên là kẻ địch của cô ta, cô ta lệnh cho các ông tấn công người Cửu Nguyên. Nhưng người Cửu Nguyên đến bây giờ đã giết bất cứ thành viên nào của các ông chưa?”
Tộc trưởng và các trưởng lão nhìn nhau. Vấn đề này hình như có chút phức tạp?
Chúng nó vốn đã nghĩ tốt, trông cậy vào Nghiêm Mặc là thành viên tộc xuyên sa giáp có thể qua được cửa ải và trở thành chủ nhân của tòa thành ngầm, sau đó khống chế tòa thành ngầm, phong bế từ tầng thứ sáu đến tầng thứ mười hai, không cho bất cứ sinh vật nào ra vào ngoại trừ tộc xuyên sa giáp.
Như vậy chúng nó có thể chờ Diệu Hương và Cửu Nguyên đánh nhau, xong rồi lại dựa theo tình hình mà quyết định xem có nên đi ra hay không.
Nếu Cửu Nguyên thắng, mà Nghiêm Mặc lại quen biết người Cửu Nguyên, thì có thể giúp chúng nó nói với người Cửu Nguyên, để chúng nó tiếp tục sống ở chỗ này, dù lý do mặt ngoài là chúng nó tiếp tục bảo vệ tòa thành ngầm cũng được, dù sao thì chúng nó sẽ sống ở đây, cũng giống như với bảo vệ tòa thành ngầm thôi.
Nếu Diệu Hương thắng, chúng nó mượn tòa thành ngầm và vùng sa mạc có thể phân giải mọi loại năng lượng để đấu với bọn Diệu Hương, có lẽ cuộc sống sẽ gian khổ hơn trước kia, nhưng cũng không đến mức không sống nổi.
Nhưng bây giờ, con xuyên sa giáp dị dạng mà chúng nó cho rằng là nô lệ phụ thuộc Cửu Nguyên giống chúng nó phụ thuộc chủ nhân, nay lại biến thành tư tế Cửu Nguyên? Mà hình như vị này còn có ý bảo chúng nó gia nhập Cửu Nguyên?
Nhóm xuyên sa giáp mờ mịt, tất cả cùng nhìn về phía tộc trưởng và các trưởng lão.
Lúc này, trưởng lão vảy xám mới mở miệng, hỏi ra điều mà tất cả mọi người đều muốn hỏi: “Có phải cậu muốn tộc bọn ta gia nhập Cửu Nguyên?”
Nghiêm Mặc thản nhiên đáp: “Phải.”
“Gia nhập Cửu Nguyên thì có ích lợi gì với bọn ta?” Trưởng lão vảy xám cũng rất thẳng thắng.
Nghiêm Mặc thích sự thẳng thắng của nó: “Là tư tế Cửu Nguyên, tôi có thể cam đoan với các ông, chỉ cần các ông gia nhập Cửu Nguyên, thứ nhất, các ông sẽ được hưởng quyền lợi và có nghĩa vụ giống các con dân Cửu Nguyên khác.”
“Quyền lợi là cái gì, nghĩa vụ là cái gì?”
“Chính là những gì mà con dân Cửu Nguyên được hưởng, thì các ông cũng được hưởng. Bao gồm cả việc con cháu các ông có thể học tập tri thức của các chủng tộc trí tuệ, chỉ cần nó muốn học. Khi các ông bị thương hay sinh bệnh, sẽ có người trị liệu. Những xuyên sa giáp già yếu bệnh tật cũng sẽ được giúp đỡ, ít nhất thì các ông không phải lo mùa đông sẽ có ai chết đói hoặc bất đắc dĩ vứt bỏ ai.”
Nhóm xuyên sa giáp kích động mà ồn ào.
Tộc trưởng lại quát bảo im lặng, mới mang theo chút nghẹn ngào hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Rất nhiều, nhất thời không nói hết được, thức ăn, đất đai, nguồn nước, năng lực, nguyên tinh, vân vân, chỉ cần có cống hiến, bộ lạc đều có thể cung cấp. Nếu có cống hiến đặc biệt và nhiều, thì sẽ có phần thưởng đặc biệt hơn, tỷ như giúp kích phát dị năng, hay giúp dị năng tăng cấp. Nghĩa vụ là khi Cửu Nguyên gặp nạn, tất cả con dân Cửu Nguyên đều có trách nhiệm bảo vệ bộ lạc, các nghĩa vụ khác còn lại là phải tuân thủ quy định của bộ lạc, tỷ như không được ức hiếp người khác, không được khi dễ những con nhỏ yếu, không được cướp bóc tài sản của người khác và của bộ lạc mình.”
“Bọn ta phải giúp Cửu Nguyên chiến đấu sao?” Tộc trưởng hỏi.
Nghiêm Mặc trả lời: “Nếu có tình huống tất yếu, nhưng sẽ không bắt toàn tộc các ông cùng xông pha.”
Trưởng lão vảy xám chú ý nhất là chuyện khác: “Không phải nô lệ, là con dân?”
“Đương nhiên không phải nô lệ. Cửu Nguyên không có nô lệ!”
Trưởng lão vảy xám vừa lòng: “Thứ hai thì sao?”
Nghiêm Mặc cười: “Thứ hai, tôi có thể giúp thế hệ đời sau của các ông được tiến hóa ổn định hơn, giúp chúng nó lớn lên trong khỏe mạnh.”
Tộc trưởng lại hỏi: “Sau khi gia nhập Cửu Nguyên, bọn ta phải rời khỏi nơi này à?”
“Cái này thì tùy các ông, nếu các ông không muốn rời đi, vậy có thể để lại một chi, dù sao nơi này cách Cửu Nguyên không xa lắm.”
Trưởng lão vảy xám hỏi câu cuối: “Vậy bọn ta muốn gia nhập Cửu Nguyên thì phải trả cái giá gì?” Nó không tin có chủng tộc trí tuệ nào lại đồng ý nhận chủng tộc trí tuệ khác, còn không bắt chúng nó làm nô lệ mà không cần tới lợi ích gì.
Nghiêm Mặc cười ha ha: “Cái giá là trước khi Cửu Nguyên làm chuyện gì có lỗi với các ông, các ông không được phản bội Cửu Nguyên.”
Trưởng lão vảy xám tỏ vẻ không tin trên đời lại có cái điều kiện tốt như vậy.
Nghiêm Mặc đành nói: “Được rồi, các ông mới gia nhập, nếu các ông chịu, có thể thu thập xương và vảy đã vô dụng với các ông để làm vật giao dịch, trao đổi thức ăn, nguyên tinh và các vật phẩm khác với Cửu Nguyên.”
“Cho bọn ta chút thời gian.” Tộc trưởng và các trưởng lão chụm đầu lại, chúng nó cũng không tránh Nghiêm Mặc, mà thảo luận ngay trước mặt hắn.
Một con nói: Nghiêm Mặc là tộc xuyên sa giáp, có huyết thống xuyên sa giáp, sẽ không lừa bọn nó.
Một con khác nói: Trên đời này không có chuyện tốt như vậy, sao mà vảy và xương đã trở nên vô dụng với chúng nó lại có thể đổi được thức ăn và nguyên tinh quý giá?
Con thứ ba nói: Sức chiến đấu của tộc xuyên sa giáp chúng nó rất mạnh, dù không phải là trong sa mạc, thì trong lục địa, chúng nó cũng là mãnh thú. Cửu Nguyên muốn chúng nó gia nhập cũng không có gì kỳ quái.
Con thứ tư, thứ năm… mỗi con đều phát biểu ý kiến của mình.
Cuối cùng vẫn là trưởng lão vảy xám nói một phát trúng tim đen: “Các anh đừng quên, con xuyên sa giáp dị dạng kia là tư tế Cửu Nguyên, hơn nữa cậu ta còn nắm quyền khống chế tòa thành ngầm này. Nếu chúng ta không đồng ý gia nhập Cửu Nguyên, cậu ta có thể đuổi chúng ta vào sa mạc. Đến lúc đó chúng ta chẳng những đắc tội với bọn Diệu Hương, mà còn có thêm Cửu Nguyên là một cường địch, và bọn nhóc đang trong quá trình tiến hóa của chúng ta cũng không cách nào nhận được sự giúp đỡ.”
Tộc trưởng dùng sức vỗ đuôi: “Trưởng lão nói không sai, nếu chúng ta gia nhập Cửu Nguyên, thì điều đầu tiên là cậu ta phải che chở cho chúng ta, sau đó Cửu Nguyên cũng sẽ đứng về phía chúng ta. Không nói tới những chỗ tốt khi gia nhập Cửu Nguyên, chỉ cần đuổi được Diệu Hương đi, thì chúng ta có thể tiếp tục ở lại đây đã là rất tốt rồi.”
“Quyết định vậy ha?” Một trưởng lão hỏi các con còn lại.
Chúng xuyên sa giáp nhìn nhau một vòng, tất cả đều phát ra tiếng tê tê đồng ý.
Cuối cùng, tộc trưởng xoay người bò đến trước mặt Nghiêm Mặc, ngẩng đầu hỏi hắn: “Cậu có cách nào phá hủy cái cốt khí ta đeo trên đầu không? Cái cốt khí này chỉ cần đeo lên, thì trừ phi chết, nếu không sẽ không cách nào lại gỡ xuống. Mà chỉ cần ta còn đeo nó, ta nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mới, bởi vì gã có thể thông qua cái cốt khí này mà trừng phạt ta.”
Nghiêm Mặc xoa xoa ngón tay, mỉm cười: “Không thành vấn đề, giao cho tôi là được.”
Đúng lúc này, tầng mười hai đột nhiên tối sầm. Tầng này vốn đã tối, nhưng vẫn có nơi phát ra chút ánh sáng, nhưng bây giờ tất cả ánh sáng đều biến mất, như thể nguồn năng lượng tồn trữ trong phi thuyền đã bị ai đó hút sạch.
Nghiêm Mặc đoán: Là Dobino thoát được đoạn Mặc Sát gãy, tìm thân thể mới, rồi hấp thu năng lượng của phi thuyền? Hay là do Mặc Sát làm ra?
Nghiêm Mặc cho là cái đầu tiên, đó là trí năng đã vượt qua khoa học kỹ thuật của địa cầu không biết bao nhiêu lần, nhiều năm như vậy mà nó có thể kiên trì được, thì sao lại dễ dàng bị đoạn Mặc Sát gãy xử lý?
Nhóm xuyên sa giáp cho rằng chủ nhân mới tới tấn công chúng nó, lập tức truyền từng mệnh lệnh xuống.
Ở tầng thứ năm, Diệu Hương thấy sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, mà tộc xuyên sa giáp còn chưa tới bẩm báo với gã chuyện đả thông tầng mười một.
Gã không chờ nổi nữa, vừa sử dụng sức mạnh linh hồn, lợi dụng món trang sức kia kêu gọi tộc trưởng xuyên sa giáp, vừa triệu tập nhân thủ.
Gã căn bản không lo tộc xuyên sa giáp sẽ làm phản, trong mắt gã, đó chỉ là một chủng tộc thấp kém hệt như tộc Si mà lần trước gã lợi dụng khi tỉnh lại. Gã dùng chúng nó, là vinh quang của chúng nó, dù gã có muốn giết chết chúng nó, thì đó cũng là ban ân! Vì nếu không có gã, làm sao chúng nó phát triển được.
Chỉ cần tộc trưởng xuyên sa giáp không muốn chết, còn là cái chết đau đớn, thì nó sẽ không dám phản bội gã!
“Cộc cộc.” Có thứ gì đó lăn xuống.
“Kẻ nào?” Diệu Hương đứng bật dậy, đầu quay ngoắt về phía âm thanh truyền đến, thân thể cũng căng lên mà đề phòng.
Thủ vệ xung quanh cũng khẩn trương, có bốn người vây quanh Diệu Hương.
“Cộc cộc.” Lại vang lên hai tiếng.
Diệu Hương không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nơi góc tường truyền đến âm thanh.
“Cộc cộc.” Một cục đá rơi xuống, trên vách cứng chắc lại xuất hiện một cái lỗ.
Nhóm thủ vệ lập tức chỉa vũ khí vào.
Một thứ có hình dạng cổ quái, ở giữa dày, vành thì bẹp, trông như cái mâm tròn, quanh vành bẹp có sáu sợi xúc tu bay ra từ cái lỗ.
“Có phải các người muốn đánh lui kẻ địch của mình không?” Vật nhỏ nọ đã sử dụng thành thạo ngôn ngữ thông dụng của đông đại lục: “Tôi có thể giúp các người, chỉ cần các người đồng ý với tôi ba điều kiện.”