“Tôi là bố nuôi của cậu! Trừ khi cậu không nhận Lương Thu Yến là mẹ nuôi của mình nữa!” Lương Phong Nghiêm đột nhiên đập mạnh vào bàn, gào thét giận dữ.
Lâm Dương khẽ giật mình, nhấp môi dưới, không biết nên nói cái gì.
“Tôi biết rằng, vợ của cậu đã chịu uất ức, Thu Yến cũng chịu uất ức, nhưng cậu không thể hành động kiêu ngạo và liều lĩnh như vậy! Đây là nhà họ Lương! Đây là nhà họ Lương của Yến Kinh! Những đại gia tộc này đều là một nhóm người ăn tươi nuốt sống, nếu như cậu có chuyện bắt trắc gì! Vợ của cậu phải làm sao? Mẹ đỡ đầu của cậu thì phải làm sao? Cậu đã từng nghĩ qua chưa? ” Lương Phong Nghiêm cảm xúc kích động hét lên.
“Nghiêm … bố nuôi, người không hiểu con. Con có năng lực đối phó với nhà họ Lương. Ít nhất, con có khả năng yêu cầu nhà họ Lương công lý này.” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Tôi không cho phép cậu đi!” Lương Phong Nghiêm rồng lên.
Lâm Dương sững sờ.
Lại nhìn thấy Lương Phong Nghiêm khóe mắt muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương rồng lên: “Tiểu Dương, nếu như cậu chạy lung tung, bố nuôi của cậu, tôi … tôi… tôi sẽ đập đầu vào bức tường này!”
Lâm Dương vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói: “Bố nuôi, người đừng kích động!
“Kích động? Không! Tôi không kích động. Nếu như tôi kích động, lúc đầu tôi đã không trơ mắt nhìn Thu Yến đứng ra bênh vực Huyền Mi, mà lấy thân mình ra, nhưng lúc đó tôi đã ngồi ở một bên lạnh lùng mà nhìn! Nhóc con, tôi cũng đã theo dõi từ khi cậu còn là một đứa trẻ đến khi trưởng thành, bây giờ Huyền Mi đã đi rồi, tôi không thể lại nhìn cậu xảy ra chuyện, nếu như tôi còn không thể bảo vệ tốt cho cậu, thì tôi phải giải thích như thế nào với Thu Yến?
Tôi còn có mặt mũi gì mà đi gặp bà ấy!” Lương Phong Nghiêm ngồi trên mặt đất, nắm đắm không ngừng đập xuống mặt đất, vẻ mặt tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.
Lâm Dương hít sâu một hơi, không nói lời nào.
Anh không thể hiểu được sự đau khổ của Lương Phong Nghiêm, rốt cuộc anh không có vị trí gì.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lương Phong Nghiêm lại coi trọng mình đến như vậy.
So với người đàn ông đó, trách nhiệm của Lương Phong Nghiêm … quá nhiều rồi.
Nhưng mà, Lâm Dương có sự phẫn nộ của Lâm Dương, oán hận trong lòng anh tuyệt đối không phải hai ba câu nói của Lương Phong Nghiêm là có thể nguôi giận được.
Hơn nữa ..những uất ức mà Lương Phong Nghiêm đã phải chịu ở nhà họ Lương, anh có thể không quan tâm sao?
Lâm Dương siết chặt nắm đấm, nhưng trên mặt cũng không lộ ra bao nhiêu tức giận, anh bước tới, đỡ Lương Phong Nghiêm lên, sau đó thấp giọng nói: “Bố nuôi, không lẽ người hy vọng con cứ im lặng mà nhìn như vậy sao?
Lẳng lặng chịu đựng như vậy sao? Công đạo của mẹ nuôi và vợ con, con cũng bỏ qua như vậy sao? “
“Những chuyện này tôi đều biết, hơn nữa… chuyện này cũng đã chạm đến điểm mắu chốt của tôi, Tiểu Dương, cho bố nuôi một cơ hội để bố nuôi giải quyết chuyện này, ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, bố nhất định sẽ khiến cho Lương Nam Phương phải xin lỗi mẹ nuôi và vợ của con…
” Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói.
Đây là lời cầu xin cuối cùng của ông ấy.