Tất cả đảo nhỏ cũng dựa vào pháp trận Huyền Không, cố hết sức để bản thân ở trên cao cách Giới Ma càng xa càng tốt. Chỉ có những đảo nhỏ đã gần hao hết linh thạch dự trữ mới buộc phải giảm bớt độ cao của pháp trận Huyền Không, để tiết kiệm linh thạch. Cũng do đó mà bọn họ phải đối mặt với tình trạng nguy hiểm hơn.
Dù sao, khoảng cách với Giới Ma càng gần thì càng dễ bị phát hiện.
Trên phi thuyền, Uyển Nhi nhỏ giọng nói: “Sắp tới rồi.”
Cố Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. Hắn lập tức trông thấy một ngọn núi cao nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.
Quảng Dương môn.
Rốt cuộc đã tới nơi.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại rồi mở ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Ngài đang làm gì vậy?” Tình Nhu hỏi.
“Thử tiến vào trạng thái.” Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này, trên núi cao có hai vệt sáng bay tới. Một vệt sáng chậm rãi xẹt qua bên cạnh mấy người, chậm rì rì bay về phía bầu trời cực xa. Đó là một phi thuyền vô cùng lớn, trên thân chất đống rất nhiều vật tư.
Tình Nhu giải thích: “Đây là phi thuyền trao đổi đan dược vật tư đặc biệt, bản thân Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao bị thương nặng, phải dựa vào loại đan dược này mới có thể duy trì sinh mệnh.”
Cố Thanh Sơn hơi híp mắt lại, hỏi: “Phi thuyền này đi về môn phái nào?”
“La Sát Phong, đại tông môn duy nhất còn tồn tại ở cái thế giới này.” Uyển Nhi nói.
“Các đại tông môn khác đâu rồi?”
“Không chết thì trốn.”
“Trốn?”
“Đường sống duy nhất là làm cho cả hòn đảo phá không mà đi, rời khỏi phạm vi của cái thế giới này. Nhưng loại thủ đoạn này cần lượng lớn tài nguyên và những tu sĩ mạnh mẽ nhất, chỉ có đại tông môn mới có.”
Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ.
Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao chính là tu sĩ Huyền Linh cảnh.
Vương Hồng Đao cần đan dược chữa thương cấp cao, Quảng Dương môn hoàn toàn không luyện chế được.
Tông môn chỉ có một thuyền vận chuyển vật tư định kỳ đi La Sát Phong đổi loại đan dược này…
Chẳng bao lâu sau, mấy người Cố Thanh Sơn lại thấy một vệt sáng khác bay tới, đứng chờ trước mặt họ. Một tu sĩ đội nón trùm đầu hiện thân, khom mình hành lễ.
“Bái kiến Tề đường chủ.” Tu sĩ cung kính nói.
Gã ta chỉ nhìn thoáng qua Tề Diễm, ngay sau đó ánh mắt đã bị Sơn Nữ cải trang thành “Cố Thanh Sơn” hấp dẫn.
Một người xa lạ.
Không ngờ Tề đường chủ lại mang một người xa lạ trở về núi.
Cái người này rốt cuộc có thân phận gì?
Trong lúc gã đang nghĩ ngợi, Uyển Nhi đã điều khiển phi thuyền bay qua bên người gã.
Lúc này tu sĩ mới hồi hồn lại, cuống quýt đánh ra mấy đạo pháp quyết, mở một cánh cửa trên đại trận hộ sơn.
Phi thuyền hóa thành vệt sáng xông vào cánh cửa, bay về phía đỉnh núi của đảo trên không.
Dọc theo đường đi, không ít tu sĩ nhìn thấy phi thuyền đều lập tức đứng lại, cung kính hành lễ nói: “Bái kiến Tề đường chủ.”
Cố Thanh Sơn không hề đáp lại một câu nào. Hắn giấu mặt dưới mũ trùm đầu, trên người tản ra một chút sát ý, có vẻ âm trầm lại tự cao tự đại.
Mọi người chỉ thấy “Tề Diễm” lạnh nhạt nhìn về phía trước, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của Tình Nhu bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Tình Nhu đứng bên cạnh hắn mỉm cười, dùng tay còn lại lấy một chén linh trà, đưa tới bên môi hắn.
Đây là hình ảnh rất quen thuộc.
Tề Diễm vẫn luôn như vậy.
Các tu sĩ đều là nhìn mãi mà thành quen.
Bọn họ nhìn lướt qua thì không nhìn nữa để tránh việc mạo phạm Tề Diễm.
Ngay sau đó các tu sĩ lại rối rít dùng thần niệm quan tâm tới người xa lạ “Cố Thanh Sơn” kia.
… Rốt cuộc là hạng người gì mà có thể được Tề đường chủ đón vào núi?
Trong lòng mọi người không nhịn được nổi lên một vấn đề như vậy.
Bọn họ quan sát “Cố Thanh Sơn” càng thêm nghiêm túc, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người hắn.
“Cố Thanh Sơn” lạnh lùng đứng trên phi thuyền, mặt không chút thay đổi.
Phi thuyền bay vọt qua, ném ánh mắt và thần niệm của các tu sĩ lại phía sau, vọt thẳng lên đỉnh núi đảo trên không.
Uyển Nhi thu phi thuyền lại. Nơi này là khu vực trung tâm hành chính của Quảng Dương môn, cấm tất cả mọi người phi hành.
Bốn người đáp xuống, đi xuyên qua rất nhiều kiến trúc, sau đó đứng trước một tiểu viện.
Tình Nhu vung ra một đạo pháp quyết, trên bầu trời tiểu viện lóe ra một chùm linh quang.
“Công tử, tới nhà rồi.” Tình Nhu nhẹ giọng nói.
Cố Thanh Sơn chỉ hờ hững hừ mũi đáp “Ừ” một tiếng. Hắn dẫn đầu đi vào, theo sau là Sơn Nữ, hai thị nữ đi cuối cùng.
Sau khi vào cửa, Uyển Nhi quay lại đánh ra một đạo pháp quyết, pháp trận lại bắt đầu khởi động.
Một nhóm bốn người đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Tình Nhu và Uyển Nhi đều thở ra một hơi thật dài.
“Qua cửa đầu tiên rồi.” Uyển Nhi vỗ ngực nói.