Tẳn Thúc Bảo âm thẳm nhíu mày, La Sĩ Tín cũng không khỏi kêu khổ.
Hai người kề vai chiến đấu nhiều năm, đương nhiên rõ ràng tâm ý lẫn nhau. Kỵ binh Hà Bắc so với thiết kỵ Tây Lương tuy hoi thua kém. nhung còn có thể có lực đánh tĩã, cộng thêm thuẫn bài binh, trường thương thù tiệp tế, chỉ cần có thể ngăn chặn kỵ binh Tây Lương, là có thể một lần nữa phản công, đánh bại kỵ binh Tây Lương. Tần Thúc Bảo mặc đù chiếm ưu thế, nhưng đã biết chỗ bẩy rập. không cầu một nhát đánh lui địch, mà hiệu lệnh ky binh tạm rời đi.
La Sĩ Tín một kế không thành, lại sinh một kế. khiến cho Yẻn Nguyệt trận hoi hiện lỗ hổng, dẫn quân Tây Lương đến công.
Chi cần quân Tây Lương sát nhập, hắn sẽ khiến binh sĩ hai cánh bọc đánh đường lui. cung nỏ thủ bắn chết địch đến. Nhưng Tần Thúc Bảo kinh nghiệm già dặn, đôi mắt có chút độc ác, quân Hà Bắc mặc dù lùi nhung trận hình không loạn, hiển nhiên là dấu diếm mai phục, hắn sao có thể sẽ trúng kế? Lúc này đây Tẳn Thúc Bảo chỉ cho quàn Tây Lương bày ra phương trận chậm rãi đánh sâu vào, tiến công kẻ địch.
Hai người đấu trận đấu mưu, không phân biệt được cao thấp. La Sĩ Tín thấy quản Tây
Lương cũng không mắc mưu. hiệu lệnh xuống, quân Hà Bắc gia tốc lui bước, tiếp qua một lát, hai quàn đã ròi khỏi mất tầm tên.
La Sĩ Tín âm thẳm nhíu mày, hiểu rằng nhuệ khí đã mất, cho dù một lần nữa xung phong, chỉ là giẫm lên vết xe đổ, quyết định thật nhanh, cho đại quân lui lại.
Tẳn Thúc B ảo thấy, cũng không truy kích, sau khi than nhẹ một tiếng, thật lảu không nói
gì-
Hai quân càng đi càng xa, nếu không có máu tươi chảy đầy mặt đất, từ thi khắp noi, thi mọi thứ như chưa từng phát sinh. Nhận được tình hình chiến đấu ở Lương Sơn, Trương Trển Chu biết Tần Thúc Bảo đã đánh lui La Sĩ Tín xâm phạm, thờ một hơi dài nhẹ nhòm nói: “Tây Lương vương, Tần Thúc Bảo quả nhiên danh bất hư truyềạ không phụ kỳ vọng cùa Tây Lương Vương”.
Tiêu Bố Y cau mày nói: “La Sĩ Tín này… thật rất cổ quái”. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Trương Trắn Chu kinh ngạc hòi, “Hắn… có cái gì cổ quái?”
Tiêu Bố Y lại nhớ tới chuyện cũ, hắn cùng La Sĩ Tín gặp là ờ mê cung dưới lòng đất. Sau đó cũng ít khi cùng xuất hiện. Nhưng mà trong cảm giác của hắn, La Sĩ Tín này thặt khắp noi nhằm vào mình, chẳng lẽ La Sĩ Tín cùng hắn kiếp trước là oan gia? Nhưng khi bị ám sát tại Thước Sơn, La Sĩ Tín ra tay ngăn trờ Phù Bình Cư giả. trợ giúp hắn một tay, thoáng qua không biết tung tích, vốn Tiêu Bố Y còn muốn đem hắn lôi kéo đến dưới trướng, nào đâu nghĩ đến hắn lại có thể một lần nữa hưng binh xâm phạm.
Lắc đầu, Tiêu Bố Y nói: “Hắn vốn là tướng quân dưới tay Trương Tu Đà, vô duyến vô cớ trước đầu nhập Lý Mật, sau đầu nhập Đậu Kiến Đức. thật sự làm cho người ta cân nhắc không thấu”.
Trương Trển Chu trầm ngâm nói: “Có đôi khi. Có một số người đã không có đường để quay đầu lại”.
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, “Cái loại người gian ngoan mất đi suy nghĩ, xác thực không có đường quay đầu lại, cho dù rơi vào trong tay ta, cũng nên chém không tha. Hắn cũng biết, một trận chiến tại Lương Sơn, quàn Tây Lương quân có bao nhiêu người vì hắn mà mất đi tính mạng?”
Trương Trấn Chu khuyên nhủ: “Tây Lương vương chớ có tức giặn. nghĩ tới quản Hà Bắc cũng chết không ít. Một trận, có thể nói là không phản biệt được thắng bại”.
“Quan Hà Bắc cũng là người. Quân Tây Lương cũng là người” Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: “La Sĩ Tín tùy ý làm bậy. giữ lại hắn chỉ là tai họa, hắn chớ có roi vào trong tay ta”.
Trương Trấn Chu rất ít khi trông thấy Tiêu Bố Y có loại thằn sắc này. trong lòng chợt
lạnh.
Tiêu Bố Y đột nhiên chân mày nhướng lên, “Phía Từ Viên Làng có động tĩnh gi?”
“Không có, phía Nhâm Thành cũng không có bất luận động tác gì. thoạt nhìn bọn họ cũng không có cùng quân Hà Bắc hợp mưu” Trương Trấn Chu lắc đầu nói.
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Cái này cũng có chút kỳ quái. Theo lý thuyết với cách làm người cùa Đậu Kiến Đức, đã dám vào công chúng ta, đương nhiên sè có chút ít nắm chắc. Hôm nay quân ta đang cùng Từ Viên Lãng đối chiến, bọn họ không có đạo lý không liên lạc với Từ Viên Lãng mà đã tự tiến công. Loại người như Đậu Kiến Đức, tại sao lại làm ra loại hành động khó hiểu như thế?”
“Ý của Tây Lương vương là?” Trương Tĩẩn Chu cũng cảm thấy quả nhiên cổ quái.
“Ta chi sợ… lần tiến công này là La Sĩ Tín một mình làm ra” Tiêu Bố Y cau mày nói.
“Tây Lương vương, người ý nói Đậu Kiến Đức đối với tình hình này cũng không biết rõ?” Trương Trấn Chu ngạc nhiên nói. Nếu quả thật nhưTiêu Bố Y nói, La Sĩ Tín hành động lần này thật cùng với phản bội chẳng khác gì nhau. La Sĩ Tín trước phản Trương Tu Đà, lại nghịch Lý Mật, hôm nay lại muốn phản loạn Đậu Kiến Đức. người này hành động, quả thực không thể nói lý.
“Đậu Kiến Đức có biết hay không cũng không quan Trọng” Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: “La Sĩ Tín đã dám khai chiến, chúng ta sao có thể thờ ơ. Trưong đại nhãn, đem tin tức này truyền đến Đông Đô. trắng trợn tuyên bố Đậu Kiến Đức dà tâm ý đồ tiến công Đông Đô, chờ sau khi diệt Từ Viên Lãng, chúng ta xuất binh Hà Bắc cũng là thuận lý thành chương, đến lúc đó… những kẻ bảo thủ kia ngòi cũng không thể ngăn cản chúng ta xuất binh, chúng ta cũng có thể dùng cái danh chính nghĩa”.
Trương Trán Chu cười nói: “Tây Lương vương quả nhiẻn sẽ không bỗ qua bất luận cơ hội gi, ta chỉ sợ, đến lúc đó cho dù Tây Lương vương không xuất binh, bách quan Đông Đô cũng sẽ mời người xuất binh”.
Tiêu Bố Y mỉm cười, nhung trong lòng suy nghĩ. Đậu Kiến Đức bên ngoài bày ra vẻ nhân hậu, nhưng lại quyết đoán cay độc, biết mình muốn công Vũ Văn Hóa Cập. vượt lên trước chém Vũ Văn Hóa Cập, lần này mình muốn mượn lằn công kích này cùa La Sĩ Tín, không biết Đậu Kiến Đức có thể chém La Sĩ Tín hay không?
***
Từ Viên Lãng khi nghe được Đậu Kiến Đức xuất binh Dương Cốc, trong lúc nhất thời vẫn khó có thể tin.
Tiêu Bố Y khi đến công, hắn thật ra trước tiên nghĩ đến phải liên lạc Đậu Kiến Đức. nhưng Đậu Kiến Đức cũng đã cự tuyệt Từ Viên Lãng.
Từ Viên Làng tuy bất màn, thực sự hiểu cách làm cùa Đặu Kiến Đức. Nếu Tiêu Bố Y đi đánh Hà Bắc. hắn cũng tuyệt đối sẽ không dẫn lùa vào thân chủ động công kích Tiêu Bố Y.
Hiện tại Tiêu Bố Y thế lực mạnh mẽ, càng hơn Lý Mặt năm đó. Muốn đánh ai là đánh, ai cũng chờ đợi hắn đánh muộn nhất, sẽ không đơn giản chủ động tiến công. Từ Viên Làng hiện tại cũng lòng nóng như lửa đốt, không biết như thề nào cho phải.
Mọi người thương nghị, nhưng vẫn chưa kết luận được, có người chủ trưcmg lặp tức xuất binh cùng Đậu Kiến Đức công kích Tiêu Bố Y, cũng có người chủ trương ngồi đợi hai hồ tranh chấp, Từ Viên Làng trong lúc nhất thòi tâm loạn như ma. lúc này có đạo phi vội vã vào báo,”La SĩTínxingặp”.
Năm chữ vừa nói xong, trong điện tĩnh lặng một mảng.
Từ Viên Làng trong lúc nhất thời trong đầu trống rỗng, không biết qua bao lâu, lúc này mới phân phó: “Mời tiến vào”.
Lưu Thế Triệt lập tức nói: “Từ tổng quản, La Sĩ Tín dũng mãnh vô địch, võ công cao minh, chúng ta không thể không phòng” La Sĩ Tín thân là Đại tướng dưới tay Đậu Kiến Đức. ai cũng không rõ hắn tới đây làm gì, nhưng hôm nay trước mắt, trong lòng đều lo sợ.
La Sĩ Tín khi chậm rãi đi vào đại điện, sắc mặt trẳm ngưng, khi gặp Từ Viên Làng, thi lễ nói: “Từtồng quản, đã lâu không gặp”.