Hạ Lục Ý nghe xong, ngược lại là không lưu tâm: “Mẫu thân, theo con thấy là ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, vừa nãy ta nghe đại tỷ nói chuyện không có nơi nào không khách khí nha! Nàng chính là tính cái tình bùn nhão như vậy, chỉ cần ngài chậm rãi làm thân với nàng, nhát định có một ngày có thể nắm bắt được nàng, đến lúc đó trong phủ này còn không phải sẽ do ngài định đoạt?” Nàng ta hưng phấn xem xong đồ trong hòm mình, sau đó lại tò mò đi xem Hạ Hồng Trang.
Thượng Quan thị nghe xong, thiếu chút nữa thở không ra hơi, sao ả lại sinh ra nữ nhi ngu xuẩn như vậy! Tốt hay xấu cũng nhìn không ra! “Nàng nói năng không có không khách khí thì chính là có thể yên tâm? Chẳng lẽ ngươi nghe không ra nàng ý ở ngoài lời sao?!”
Hạ Lục Ý bĩu bĩu môi: “Vậy thì thế nào? Thứ xuất chúng ta an phận thủ thường, cái gì cũng không làm, nàng còn có thể đem chúng ta ăn mất hay sao? Truyền đi cũng không sợ bôi nhọ thanh danh của nàng? Ngay cả thứ xuất muội muội cũng không buông tha, nàng không sợ bị người ngoài cười chết!” Hạ Liên Phòng chẳng qua là uy phong nhất thời mà thôi, nể tình hộp trang sức này, về sau chờ mình phát đạt sẽ không quá mức khó xử Hạ Liên Phòng, nhiều lắm chính là… đem nàng gả cho nhân gia làm cái thiếp, tra tấn một ngày ba bữa, sẽ không lấy mạng của nàng, nhưng Hạ Mạt Hồi thì không giống vậy, đợi đến khi mình xoay người việc đầu tiên nàng ta làm chính là lấy Hạ Mạt Hồi!
Không thể nói rõ là vì sao, Hạ Lục Ý tuy rằng cũng chán ghét Hạ Liên Phòng, nhưng so ra vẫn kém Hạ Mạt Hồi, nàng ta thật sự phi thường, phi thường, phi thường chán ghét Hạ Mạt Hồi!
Hạ Hồng Trang thấy Thượng Quan thị tức giận đến mức ngực cũng phập phồng, vội an ủi: “Mẫu thân, ngài không cần tức giận, Lục Ý ngoài miệng từ trước đến giờ đều khong biết chứng mực, ngài tức giận với muội ấy làm cái gì nha? Trái lại là ngài, từ khi đại tỷ đi ra, tính tình của ngài liền khác nhiều nha! Trước đây lúc phu nhân còn sống ngài đều nhẫn lại được, tại sao trôi qua ba năm khoái hoạt liền không bằng trước đây rồi?” Lời tuy nói thế, nhưng vẫn kiêng kị Thượng Quan thị kia đầy mặt là mụn đỏ nên không dám thân cận với ả.
Được nữ nhi nhắc nhở như vậy Thượng Quan thị mới phát hiện dạo này đích xác mình đặc biệt dễ dàng tức giận. Năm đó ả là cái dạng này sao? Không! Không phải, năm đó ả có thể ẩn nhẫn, quen cúi thấp đầu làm người, cho dù là Hạ Lịch đều không tìm ra sai lầm nào của ả, sao mới qua ba năm mà ả liền bị kích thích thành cảm xúc phập phồng lớn như thế? Nghĩ lại Hạ Liên Phòng kia chẳng qua chỉ là một con nhóc, mình đã sống lâu như vậy chẳng lẽ còn đấu không lại nàng? Năm đó Lam thị kia, thân phận cao quý cỡ nào, tài hoa tuyệt luân, không phải đến cùng cũng thua ở trên tay mình hay sao?!
“Ngươi nói đúng, là mẫu thân quá kích động.” Thượng Quan thị hít một hơi thật sâu, ánh mắt khi nhìn thấy ba hộp trang sức kia thì trở nên vô cùng lãnh khốc. “Nếu đại tỷ tốt của các ngươi săn sóc cẩn thận như thế, các ngươi cũng đừng quên phải cảm tạ nàng một phen thật tốt.”
Hạ Hồng Trang nhẹ nhàng cười: “Đó là đương nhiên, mẫu thân yên tâm.”
Bỏ qua Hạ Lục Ý đang mừng hớn hở mang thử trang sức, Thượng Quan thị cùng Hạ Hồng Trang nhìn nhau cười, giống như là trở về năm đó khi Lam thị còn sống.
Bên này tâm kế gợn sóng, Hạ Liên Phòng bên kia lại nhận được một phần lễ vật nhỏ thần bí.
Tiếp nhận bình nhỏ ôn nhuận bạch ngọc kia, bên trên còn vẻ một bức tranh tiên nữ, Hạ Liên Phòng có chút kinh ngạc hỏi: “Phụ thân, ngài nói lọ dược này là Thanh vương gia tặng cho con?”
Hạ Lịch gật gật đầu, cũng có chút không rõ ràng cho lắm: “Vừa nãy thị vệ Thanh vương phủ đưa đến, vi phụ còn đang suy nghĩ con từ khi nào lại có giao tình với Thanh vương gia?” Không phải ông tự kỷ, là ông thật sự cảm thấy Thanh vương có khả năng coi trọng hòn ngọc quý trên tay mình. Bất quá Hạ Lịch một chút cũng không nguyện ý kết đôi cho Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương, chung quy tuổi tác của Thanh vương… nếu có thể nhỏ hơn 10 tuổi thì tốt, giữa hai người chênh lệch tận mười bốn tuổi nha!
Có lẽ là bởi vì vợ mất sớm cho nên Hạ Lịch đối với chuyện của ba người con đều phi thường coi trọng, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho ông lo lắng không yên.
Hạ Liên Phòng cảm thấy phụ thân thật sự là nghĩ quá nhiều: “Con chỉ là từng nói với vương gia vài câu, lại đánh một ván cờ với ngài ấy mà thôi.” Nguyên lai lúc chơi cờ hắn đã chú ý đến tay của nàng.
Trên hội hoa xuân Nguyên Tiêu, bởi vì Kỳ Hoài Húc kiêu ngạo khiến nàng căm thù đến tận xương tủy, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài cho nên tức giận khiến móng tay khảm vào lòng bàn tay đến chảy máu, nàng vẫn cẩn thận che dấu, ngay cả Mạt Hồi Lan Tiềm cũng chưa từng chú ý lại bị Thanh vương thấy được.
Mà lúc ấy ở lương đình trong hoa viên hắn nói chuyện không nể mặt như vậy, vì sao còn cố ý sai người đưa thuốc đến?
Đối với thái độ của Thanh vương, Hạ Liên Phòng thực sự có chút sờ không rõ. Bất quá đó không phải là trọng điểm, giờ phút này quan trọng nhất không phải nàng, mà là Hạ Lịch. “Phụ thân, nữ nhi có việc muốn nói với ngài.”
Hạ Lịch hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“… Là về nhị phu nhân.” Lời còn chưa dứt liền thấy Hạ Lịch lạnh mặt, Hạ Liên Phòng không khỏi bật cười. “Phụ thân, nhị phu nhân cũng không phải hồng thủy mãnh thú, ngài lộ ra biểu tình như lâm đại địch như vậy để làm cái gì?”
Hạ Lịch mím môi: “Vi phụ không muốn nghe chuyện có liên quan đến nàng ta.”
“Sợ là chuyện này ngài không nghe cũng phải nghe xong.” Hạ Liên Phòng đi đến ngồi xuống bên người ông, nghiêm túc nói: “Vừa nãy con đến chỗ nhị phu nhân, từ xa chợt nghe thấy bà ta muốn nhờ Thượng Quan hàn lâm giúp một tay.”
Mia: Đôi cha vợ con rể sắp lên sàn chung tay diệt ác thú ^^.