“Sao có thể không hối hận?” Triệu Lăng rủ mắt: “Hối hận vì đã ra nước ngoài, không ở bên trợ giúp Thẩm Thanh một chút. Nhưng tất thảy hối hận đều không là gì với cái chết của Tô Tích.”
Trong phòng đột nhiên an tĩnh trở lại.
Thẩm Thanh dường như mới trải qua một giấc mộng dài, thanh âm bên tai càng lúc càng rõ ràng, đánh thức bà dậy.
Cái lạnh buốt tràn vào lục phủ ngũ tạng, dây thần kinh dần dần tê liệt.
Nhưng trí óc bà càng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Sao lại chết rồi?
Tô Tích sao có thể đã chết?
Ông phải sống thật hạnh phúc mới không uổng phí bao năm qua bà khổ sở như vậy.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn hừng sáng, quầng sáng dừng trên đầu ngón tay bà, nhưng bà không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Ngón tay bà run rẩy, tìm kiếm đèn bàn, bật lên.
Thật lâu sau, bà mới hỏi: “Chết như thế nào?”
“Dùng thuốc an thần quá liều ạ.” Tiếng nói của Giang Cẩn Châu rất nhỏ.
Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc đến tĩnh mịch.
Giữa khoảng không tĩnh lặng, ký ức chôn sâu theo vết mòn thời gian trong đầu Giang Cẩn Châu chậm rãi xuất hiện.
Bao gồm cả lần duy nhất anh gặp Tô Tích khi ở nước ngoài lúc còn nhỏ.
Khác hẳn với người trên bức ảnh mà Triệu Lăng cho anh xem, Tô Tích khi ấy đã gầy đến hóp cả hai gò má, đôi mắt sâu hoắm, không da không thịt.
Tựa như gió thổi một cái ông sẽ bay đi mất.
Ở nhà Tô Tích hai ngày, Giang Cẩn Châu phát hiện chú Tô trầm mặc kiệm lời, thích đứng một mình ngoài ban công, ánh mắt nhìn ra một hướng xa xăm.
Giang Cẩn Châu hỏi: “Chú ơi, chú đang nhìn gì vậy?”
Tô Tích nói với anh: “Nhìn người chú yêu.”
Đó là lần đầu tiên Giang Cẩn Châu nghe thấy giọng nói của ông, thanh âm khản đặc, nhưng ngữ điệu vô cùng dịu dàng.
Giống như đang hoài niệm điều gì.
Giang Cẩn Châu không hiểu chữ “yêu” của ông có giống những gì mình thường hay nghe không.
Thế nên anh hỏi: “Yêu là gì ạ?”
Ánh mắt Tô Tích phóng ra thật xa, ngay lúc Giang Cẩn Châu cho rằng ông sẽ không trả lời, ông bỗng nhiên mở miệng nói: “Là cùng cô ấy sống thật tốt, hoặc…”
Ông hơi ngừng lại: “Rời bỏ cô ấy, chết một mình.”
Giang Cẩn Châu không hiểu những lời này, chỉ nhớ rõ chữ “chết” kia.
Triệu Lăng nói đây không phải từ tốt đẹp gì.
Rõ ràng là bi thương đến tột cùng, Tô Tích bỗng nhiên cười rộ lên, cả người giống như tràn trề sức sống trở lại.
Ánh hoàng hôn dường như khiến nụ cười của ông ấm áp hơn cả.
“Đây là cách chú hiểu về tình yêu.” Ông nói.
Sau hôm đó, Giang Cẩn Châu thấy Tô Tích tươi cười hơn trước.
Tô gia vì thế mà vui mừng không thôi.
Ông tựa hồ chuyển biến thật tốt đẹp.
Mãi đến một ngày anh vô tình nghe được ông cùng Triệu Lăng nói chuyện.
“Chị, em không còn cách nào nữa, chỉ có rời khỏi căn nhà này em mới có thể thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.”
Triệu Lăng giận đến mức bật cười: “Vậy cậu có nghĩ cậu có thể sẽ chết hay không.”
Tô Tích không phải chưa từng nghĩ tới.
Nhưng muốn thoát khỏi lao tù, phải trả một cái giá đắt.
Không chạy đến đường cùng, làm sao biết phía trước là vực sâu đáy thẳm hay tương lai tươi sáng.
Tô Tích cười cười: “Cho nên em cần chị giúp đỡ một chút.”
Triệu Lăng rốt cuộc cũng đồng ý thỉnh cầu của Tô Tích, nhưng ông không chờ được bà đến trợ giúp.
– – Ông chết trên đường đến bệnh viện.
Qua mấy ngày ở chung, Giang Cẩn Châu cảm nhận được chú Tô là một người vô cùng hòa ái.
Ngay cả khi chết, khóe miệng ông cũng cong lên dịu dàng.
Thuở niên thiếu không hiểu chuyện, chẳng biết tính khí một người ẩn dưới làn da.
Đợi tới khi anh cũng như vậy, cũng yêu sâu đậm một người.
Anh mới biết.
Tô Tích hóa ra cũng không phải lúc nào cũng ôn hòa.
Mà là hết thảy khinh cuồng, phóng túng ông chỉ dành cho một người.
Đó là một canh bạc khổng lồ, được ăn cả ngã về không.
Thắng, cả đời viên mãn.
Thua, mất trắng hai tay.
Giang Cẩn Châu cũng không rõ rốt cuộc ông đã thắng hay thua.
Chỉ biết ở quãng đời ông không còn tồn tại, vẫn có một người không oán không hận mà đợi chờ ông.
Còn ông, đã mang tình yêu hóa thành tro tàn.
–
Ngoài trời dần sẩm tối, không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh mới nghẹn giọng: “Cậu chỉ muốn nói bấy nhiêu đó thôi sao?”
Đương nhiên không phải.
Giang Cẩn Châu lắc đầu: “Cháu biết rõ dì băn khoăn điều gì.”
Nhân câu chuyện xưa đó, anh mới bừng tỉnh nguyên nhân vì sao Thẩm Thanh đột nhiên phản đối chuyện của anh và Thẩm Tô Khê.
Mẹ của anh, Triệu Lăng, có mối quan hệ rất thân mật với người Tô gia.
Mà Thẩm Thanh, mẹ cô, không hề muốn Tô gia phát hiện ra sự tồn tại của Thẩm Tô Khê.
Nhưng đồng thời, bà cũng không muốn che giấu con gái mình cả đời.
May mà mấy năm qua Tô gia không hề điều tra bọn họ, Triệu Lăng sau lần đó cũng không đến Bắc thành nữa.
Thế nhưng bà không bao giờ ngờ, hai mươi mấy năm sinh hoạt êm ả vẫn bị mối lương duyên từ xa xưa phá vỡ.
Số phận buộc bà phải đối mặt với Triệu Lăng lần nữa.
Cũng có thể là toàn bộ Tô gia.
Chính Triệu Lăng cũng băn khoăn điều tương tự.
“Tô gia quan trọng môn đăng hộ đối, nhưng cũng xem trọng máu mủ ruột thịt. Bọn họ chướng mắt Thẩm Thanh, nhưng nhất định sẽ để con của Tô Tích trở lại Tô gia.”
Triệu Lăng nói: “A Châu, nếu con muốn Thẩm Thanh yên tâm đồng ý chuyện của con với Tô Khê, con phải cho bà ấy đủ lòng tin.”
Giang Cẩn Châu định thần lại.
“Dì Thẩm, sau lưng Tô Khê không chỉ có dì.” Anh nhìn Thẩm Thanh, kiên định nói: “Mà còn có toàn bộ Giang gia.”
“Có Giang gia ở đây, Tô gia nhất định không đụng đến cô ấy.”
Thẩm Thanh khẽ nhướng mày, không rõ thần sắc thế nào.
Giang Cẩn Châu trả lại không gian cho bà.
Lúc sắp bước ra ngoài, giọng nói nặng nề của Thẩm Thanh bất chợt vang lên.
“Ông ấy hiện tại đang ở đâu?”
Bóng đen u ám dần tản đi theo thanh âm trầm thấp của anh.
“Nghĩa trang Nam Sơn ạ.”
–
Thẩm Tô Khê đứng sau cửa một hồi lâu nhưng không nghe được động tĩnh gì.
Cô bất an đi qua đi lại trong phòng khách, mắt cứ đảo qua đồng hồ treo tường.
Nói chuyện gì mà lâu như vậy?
Cùng nhau xây dựng một trái đất văn minh xanh sạch đẹp sao?
Đầu óc cô trống rỗng, cho nên không phát hiện phía sau đã có người tới gần.
Chờ đến khi cô xoay lại, cả người đã tiến vào lồng ng.ực anh.
Còn đang ngây ngốc, cằm đã bị người ta nâng lên.
“Anh làm gì vậy?” Ánh mắt cô liếc qua một bên, cửa thư phòng còn đang đóng chặt.
“Sao mẹ em còn chưa ra nữa?”
Giang Cẩn Châu không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt anh dính chặt trên khuôn mặt cô, đột nhiên nói một câu không thể hiểu được: “Hôm nay em càng đẹp hơn so với hôm qua nhiều.”
“……?”
Thẩm Tô Khê lập tức mơ màng.
Cái gì đây?
Sao lại đột ngột tâng bốc cô thế này?
Cô kiêu ngạo cong môi: “Anh tinh mắt nhỉ.”
Vừa dứt lời, đôi tay Giang Cẩn Châu dịch lên trên, lòng bàn tay áp sát hai lỗ tai cô, ngăn cách mọi tiếng động bên ngoài.
Rồi đột nhiên trong thư phòng thét lên một tiếng gào, day dứt đến tuyệt vọng.
Thẩm Tô Khê chỉ thấy cánh môi Giang Cẩn Châu mấp máy.
Như đang nói với cô, “Em đừng sợ.”