…
Lạc Yên ôm tay Trình Cảnh Thiên muốn đi về phía trước, nhưng không hiểu sao anh đột nhiên đứng bất động như một pho tượng làm cô phải đứng lại.
Cô ngừng nói chuyện, quay sang nhìn theo hướng mắt của anh.
Thấy được bóng lưng hai mẹ con ấy.
Người mẹ cong người gắng sức kéo xe về phía trước, còn đứa bé nằm đằng sau có lẽ vì phải thức dậy quá sớm mà đang cuộn chăn ngủ say.
Trên xe chất thêm một số thứ, nhưng vì phủ bạt nên không biết được đó là gì.
Lạc Yên chớp mắt, đột nhiên nói: “Đó là mẹ con dì Trương.”
“Dì Trương?” Giọng Trình Cảnh Thiên khô khốc.
“Ừ, dì ấy có một tiệm mì hoành thánh ở sau trường mình đấy.” Lạc Yên gật đầu. “Hôm nay dì dọn hàng trễ hơn mọi ngày, bình thường giờ này đã phải bắt đầu bán rồi.”
Nói xong, cô nghiêng đầu quan sát Trình Cảnh Thiên.
Khuôn mặt anh trắng bệch, đáy mắt trống rỗng không có thần sắc.
Lạc Yên giật mình, nhớ lại vào đêm mưa đó, Trình Cảnh Thiên cũng có vẻ mặt này.
Cô nhíu mày, nghiền ngẫm không ra tâm tư người con trai bên cạnh.
Nhưng cũng không làm phiền mạch suy nghĩ của anh.
Hai người đều im lặng.
Trong một khoảnh khắc, bàn tay Lạc Yên đang nắm tay Trình Cảnh Thiên khẽ động đậy, ngón cái cô vuốt ve mu bàn tay anh.
Như muốn truyền cho anh sức mạnh.
Bên dưới, xe cộ chen chúc inh ỏi, dòng người ngược xuôi nhộn nhịp.
Trình Cảnh Thiên chậm chạp lấy lại tinh thần, nhìn Lạc Yên chằm chằm.
Người con gái cũng đón nhận ánh mắt của anh, trong mắt đều là ánh sáng.
Soi chiếu từng ngóc ngách tối tăm nhất trong lòng Trình Cảnh Thiên.
…
Gió lạnh lất phất thổi trên đỉnh đầu, trời còn chưa sáng hẳn, khu phố ẩm thực yên tĩnh.
Thoang thoảng ngửi thấy mùi bánh hành chiên ngập dầu.
Lạc Yên dắt Trình Cảnh Thiên đến một tiệm sủi cảo ăn sáng.
Cô đã ăn ở quán này từ lúc bắt đầu học ở Trịnh Châu, cô chú chủ quán đều biết mặt cô.
Nồi nước dùng bốc khói nghi ngút.
Trình Cảnh Thiên vào trong ngồi trước, nhìn Lạc Yên đứng bên ngoài đang trò chuyện.
Cô gái da trắng tóc đen, vóc dáng hơi gầy so với chiều cao.
Cho dù đang mặc một chiếc áo phao to bự cũng không làm cho tổng thể trở nên nặng nề.
“Tiểu Lạc, hôm nay con đến một mình à? Tiểu Trần đâu?”
“Dạ, sắp đến kỳ thi rồi nên con đi học sớm hơn, Trần Thước chút nữa mới tới.” Lạc Yên cười đáp. “Dạo này cô chú bán được không ạ?”
Tay bà chủ đang thoăn thoắt nặn sủi cảo, tươi cười: “Ừ, đắt khách lắm con. Trời lạnh mà nên ai cũng thích ăn đồ ấm nóng.”
“Dạ.”
Ông chủ sau khi lau xong bàn ghế thì trở vào, hỏi Lạc Yên: “Hai đứa ăn gì?”
“Cho tụi con hai chén sủi cảo nước.”
“Được, có ngay.”
Lạc Yên nói chuyện xong thì đi vào ngồi, cầm lấy cốc nước trà Trình Cảnh Thiên vừa rót uống một ngụm.
Cô nhìn anh, thong thả nói: “Quán quen của em.”
Lạc Yên từng nói sẽ đưa Trình Cảnh Thiên đi thử tất cả quán ngon mà cô biết.
Ánh mắt anh quét một vòng cách bài trí xung quanh: “Anh biết.”
Cô cười.
Hai chén sủi cảo đầy ắp nhanh chóng được bưng ra.
Lạc Yên kéo một chén đến trước mặt mình, nói với Trình Cảnh Thiên: “Anh thử xem.”
Anh làm theo lời cô, bèn thử trước một thìa nước lèo.
Trình Cảnh Thiên ngẩng đầu, nhếch miệng: “Ừm, ngon.”
Nhận được sự công nhận từ anh, Lạc Yên vô cùng vui vẻ.
Từ nhỏ Trình Cảnh Thiên đã kén ăn, sau này khi lớn lên, mỗi bữa ăn lại thường ăn một mình nên anh đều ăn qua loa cho xong.
Ngon hay dở đối với anh đều như nhau, chỉ cần có cái bỏ vào bụng là được.
Đến khi gặp được người thích ăn ngon như Lạc Yên, Trình Cảnh Thiên bắt đầu có suy nghĩ khác.
Không phải không thích ăn uống, quan trọng phải xem người đi ăn cùng là ai.
Ăn được non nửa chén, Lạc Yên đã bắt đầu no.
Sức ăn của con gái và con trai vốn dĩ khác nhau.
Bình thường khi ăn sáng như thế này, Trần Thước luôn là người giải quyết đồ ăn thừa mà Lạc Yên để lại.
Nhưng hôm nay hắn không có ở đây, cô cũng không dám mở lời với Trình Cảnh Thiên.
Không phài ai cũng chấp nhận ăn đồ thừa của người khác.
Lạc Yên đếm trong chén còn bốn viên sủi cảo. Cô căng não, đang tìm cách nhồi nhét cho hết thì phía đối diện truyền đến giọng nam.
“Em không ăn hết à?”
Lạc Yên ngẩng lên, xấu hổ gật đầu.
Vẻ mặt Trình Cảnh Thiên không rõ buồn vui. Anh nâng mắt ra hiệu: “Đưa qua cho anh.”
“Hả?” Lạc Yên giật mình, xua xua tay. “Không được, sao em để anh…”
Còn chưa nói hết câu, Trình Cảnh Thiên đã kéo chén sủi cảo của cô qua.
Lạc Yên không cản kịp, nhìn anh múc một viên sủi cảo trong chén cô lên, chậm rãi nhai.
“Trình Cảnh Thiên.” Cô e dè lên tiếng. “Anh… ăn được à?”
Lạc Yên biết rất rõ con người Trình Cảnh Thiên, anh không phải là người rộng lượng đến mức đi ăn đồ thừa của người khác.
“Tại sao không ăn được?” Trình Cảnh Thiên hỏi ngược lại Lạc Yên, đã ăn sang viên sủi cảo thứ hai. “Không nên bỏ mứa.”
Lạc Yên: “…”