Hàn Ân Tuấn thắng xe khẩn cấp, lốp xe mài trên mặt đường nhựa những âm thanh ghê tởm, chói tai.
Hắn không ngờ tới, chuyện cũ cứ thế bị cắt đứt tại đây, bởi vì Phác Trấn Dân đã biến mất.
Sau đó túi hồ sơ kia cũng bị Hàn Ân Tuấn ném đi, vứt xuống sông.
Dù sao cũng không còn tác dụng.
…
Có lẽ do trùng hợp, vợ cũ Phác Trấn Dân vừa mang con tới phòng bệnh, Hách Tuấn Tú cũng vừa lúc tới.
Ba cặp mắt đối diện nhau, Hách Tuấn Tú trong nháy mắt ngộ ra được điều gì đó, nói một câu “Xin lỗi, nhầm phòng” rồi vội vàng chạy trối chết.
Hàn Ân Tuấn đứng trong góc tối đuổi theo, nhìn thấy Hách Tuấn Tú đứng bên gốc cây ôm bụng nôn mửa, tim gan hắn như bị tàn nhẫn vặn xoắn lại.
Hắn biết Hách Tuấn Tú có thai.
Hắn là người đầu tiên biết, cũng là người duy nhất biết.
Hách Tuấn Tú không định phá thai, mà Hàn Ân Tuấn cũng không yên lòng khi cậu chỉ có một mình.
Hắn không dám tùy tiện xông vào cuộc sống của Hách Tuấn Tú, chỉ có thể dùng tiền nhờ người khác thay mình chăm sóc cậu.
Trong những tháng ngày Hách Tuấn Tú dưỡng thai, chị gái cách vách rất quan tâm chăm sóc cậu, còn cố ý vô tình nhắc nhở những điều cần chú ý hàng ngày, còn cùng cậu đi khám thai định kỳ. Nếu cơ thể có không thoải mái chỗ nào, ngày hôm sau sẽ xuất hiện thực phẩm dinh dưỡng từ trên trời rơi xuống, không biết là ai đưa cho.
Hách Tuấn Lãng vừa ra đời, Hách Tuấn Tú về nước.
Đúng lúc đó, dự án mở rộng công ty ở Trung Quốc được thông qua, Hàn Ân Tuấn chủ động nhận việc, nhân cơ hội này sang Trung Quốc.
Ngày đầu tiên Hàn Ân Tuấn tới công ty thị sát, giữa rất nhiều nhân viên mới nhìn thấy Hách Tuấn Tú.
Sau sinh sức khỏe không quá tốt, nhìn Hách Tuấn Tú bây giờ trông có vẻ khỏe hơn lúc về nước nhiều.
Lần đầu tiên hai người trò chuyện, vẫn trong một ngày mưa, vẫn là dưới mái hiên.
“Tôi có ô, cậu muốn đi cùng không?” Hàn Ân Tuấn nghe thấy bản thân nói thế.
Hách Tuấn Tú rất ngạc nhiên, cách nói này như thể họ đã gặp nhau từ trước.
“Được.”
Thoạt nhìn Hàn Ân Tuấn rất bình tĩnh, hắn dùng tiếng Trung không quá thành thạo nói: “Nhân vật cậu thiết kế rất tốt, hôm nay tôi vừa thấy đã thích.”
Hách Tuấn Tú xấu hổ mỉm cười: “Ngài thích nó à, con người tôi vốn dị… Thật ra tôi hay bị tổng giám Lưu mắng lắm.”
Hàn Ân Tuấn nhíu mày: “Thật sao?” Xem ra ngày mai phải nói rõ với tổng giám Lưu. Truyện Hệ Thống
Hách Tuấn Tú nói tiếp: “Hôm nay tôi mới biết ngài Hàn tốt nghiệp ở đại học P. Hồi trước tôi cũng học ở Hàn Quốc, có lẽ chúng ta là bạn học đấy.”
“Ừ, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau đấy.”
“Chắc là thế đi… Ha ha.”
Sau đó, hai người qua lại với nhau nhiều hơn, họ chia sẻ với nhau nhiều thứ, hết thảy đều xuôi theo mong muốn phát triển của Hàn Ân Tuấn.
Tuy nhiên, khi Hàn Ân Tuấn nói ra câu “Chúng ta ở bên nhau đi”, hắn bị từ chối.
“Xin lỗi.” Hách Tuấn Tú nói.
“Anh Hàn, cảm ơn anh, anh là người tốt. Mà tôi… Tôi không phải. Tôi tham lam đón nhận ý tốt của anh, tôi là người xấu, anh không nên ở bên tôi.”
“Tại sao?”
Hàn Ân Tuấn ôm cậu vào trong lòng, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tôi biết, tôi biết em có con, không sao cả, chúng ta có thể cùng nuôi đứa bé.”
“Không phải…” Hách Tuấn Tú ra sức đẩy hắn, nhưng không thể đẩy nổi, sự bi thương dâng trào trong lòng cậu, “Anh có biết điều đó nghĩa là gì không? Là tôi đã bị ký hiệu rồi đấy, là hàng dỏm đã qua sử dụng đấy.”
“Anh Hàn, anh xứng đáng có được người tốt hơn.”
Hàn Ân Tuấn mơ hồ ngửi được một hương vị sau gáy Hách Tuấn Tú.
Quả thực, đó là ký hiệu của Phác Trấn Dân còn lưu lại.
“Không sao, không sao hết…” Hàn Ân Tuấn không buông cậu ra, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa, “Ngày tháng còn dài, chúng ta cùng nhau cố gắng. Một ngày nào đó, ký hiệu của kẻ kia sẽ biến mất.”
Cưỡng ép thay đổi ký hiệu, đặc biệt là đã thành kết, đối với Omega mà nói là chuyện đau đớn nhất.
Nhiều lần Hách Tuấn Tú bị đau muốn ngất đi.
May, may mà mọi chuyện cũng đã qua.
Ký hiệu của kẻ kia, ngày một nhạt dần, cuối cùng bị thế vào.
Sau đó, họ dắt tay nhau tiến vào cung điện hôn nhân.
– —–(hiện tại)——
“Thực tế, trong lòng em vẫn luôn tồn tại một khúc mắc, mỗi lần nhớ đến đều làm em bất an lạc lõng. Nếu như cậu ấy không bị anh tổn thương, nếu không có đứa nhỏ ấy, vậy cậu ấy có nguyện ý đi cùng em không?”
“Ngày hôm qua, cậu ấy đã cho em đáp án.”
“Nhưng, em phải cảm ơn anh.”
Hàn Ân Tuấn chậm rãi đứng lên, hắn đã ở đây quá lâu, đã đến lúc phải đi rồi.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
ABO đặc biệt là AO có nhiều bộ rất dễ thương. Nhưng mặt tối của ABO cũng quá nhiều, sự ràng buộc đối với O quá khắc nghiệt, gặp được người tốt thì không sao, bị một kẻ đểu cáng đánh dấu, tương lai gần như chẳng còn gì.
.