– Đâu rồi! Đâu rồi! Ha ha, tìm được rồi!
Lôi ra từ trong góc nhà một đôi găng tay, Kiều Lão Hầu Tử thở dài một tiếng, đeo nó vào hai bàn tay. Lão nhớ mang máng, mấy chục năm trước, khi Thư gia đảo chiêu mộ binh lính, đó là lần đầu tiên lão đeo đôi găng tay này vào. Từ trên thân cây thoáng cái đã nhảy xuống mặt đất. Từ đó về sau bước vào cuộc đời chinh chiến đầy hào hùng cùng sóng gió. Quả thực, từ lúc tháo giáp quy điền, lão chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày đeo nó lên một lần nữa. Nhẹ thở dài một tiếng, ổn định lại tâm thần đang có chút hỗn loạn, ngọn lửa chiến ý trong máu huyết dần dần được khởi dậy, Kiều Lão Hầu Tử nhìn thoáng qua thân cây dừa, do dự một chút, cuối cùng vẫn là đi về phía thang dây.
– Đi thôi, lão bằng hữu.
Hạ xuống mặt đất, lão nói một tiếng. Một đầu Lợi Trảo Hầu tử trên thân cây dừa lập tức nhảy xuống.
“Chi chi chi”
Nó hưng phấn nhảy nhót trên bờ vai Kiều Lão Hầu Tử.
– Ngươi cũng chưa già mà, ha ha ha…
Cười vang một tiếng, một người một hầu rời khỏi vườn dừa.
…
– Hồng Thương a, Hồng Thương, nhiều năm trôi qua ta chưa từng dùng đến ngươi, ngươi có tịch mịch không?
Đôi bàn tay gầy guộc như que củi, chậm rãi vuốt ve thân thương màu son thẳng tắp.
– Ngươi không già nhưng là ta lại già rồi. Ai, mấy năm này ủy khuất cho ngươi. Ta hiểu rõ lòng của ngươi, luôn khát vọng được tung hoành chốn xa trường!
Trong lời nói của Lão Hồng Thương ẩn chứa thâm tình, tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói lập tức chuyển biến, tràn đầy chiến ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
– Bất quá lần này ta sẽ mang ngươi quay trở lại chiến trường. Cho dù ta sống hay là chết, ngươi cũng phải có được một vị chủ nhân mới!
Lời nói tràn đầy bi tráng.
Ầm!
Lão Hồng Thương chợt hét lên một tiếng như sấm mùa xuân, toàn thân chấn động, trán nổi đầy gân xanh. Lão dốc hết toàn lực, chậm rãi nhấc thanh trường thương lên. Khi còn trẻ, lão có thể dùng một tay nhấc nó lên, nhưng hôm nay cho dù đã dùng cả hai tay nhưng vẫn còn rất miễn cưỡng. Bất quá rốt cục, thanh trường thương cũng được nhấc bổng lên. Thần sắc Lão Hồng Thương chấn động, nhưng ngay sau lông mày chợt nhíu chặt. Cả người lão mồ hôi đầm đìa, hai tay không tự chủ được run lên, hơn nữa biên độ run rẩy càng lúc càng lớn.
Cố gắng trụ vững!
Lão trợn trừng mắt, nhưng hữu tâm mà vô lực. Thân thể lão lảo đảo, tràn đầy bất lực, trường thương nghiêng qua một bên. Bỗng nhiên một cánh tay duỗi ra, giúp lão giơ cao thanh trường thương.
Lão Hồng Thương sững sờ, nhìn lại. Chỉ thấy Vũ Đại Đầu đang cười ngây ngô với mình.
…
Một khắc sau, trận hải chiến trên biển.
– Hỡi các tướng sĩ Thư gia, theo ta giết ra ngoài!
Thư Thiên Hào đi đầu, đứng trên boong thuyền, cầm trong tay Túy Tuyết Đao, chiến đấu đầy anh dũng, đánh đâu thắng đó, không gì có thể ngăn cản nổi. Hạm đội Thư gia chỉ còn lại ba chiếc, thấy thống soái như vậy, tinh thần đại chấn, lập tức theo sát phía sau.
– Thật sự là ngoan cường, khó trách người ta nói “Đông biên Thải Hồng, Tây biên Vũ, nam nhi Thư gia, nữ nhi Trữ gia”. Nam nhi Thư gia đảo quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trên thuyền hải tặc, Bạch Bái tràn đầy cảm khái nói.
Kịch chiến đến lúc này, Tàn Lang cũng phải biến sắc. Hắn hiểu rõ bản thân mình chiếm cứ bao nhiêu ưu thế, hỏa lực gấp 10 lần đối phương, binh lực gấp 3 lần , chiến thuyền gấp 2 lần đối phương. Nhưng trận chiến tập kích này lại đang lâm vào tình thế giằng co. Binh sĩ Thư gia đảo vô cùng dũng mãnh, quả nhiên là danh bất hư truyền.
– Cho dù Mãnh Hổ hư nhược, cuối cùng vẫn là hổ, không phải là mèo. Bất quá mọi chuyện nên kết thúc tại đây rồi!
Tàn Lang đứng dậy, sát khí đằng đằng.
Tàn Lang hung danh hiển hách rốt cục cũng nhịn không được, quyết định ra tay!