Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên trên mặt Mạnh Trạch, đánh về thần chí lung lay sắp đổ của hắn ta.
Mạnh Trạch thanh tỉnh trong một chớp mắt, sau đó như là tránh né hồng thủy mãnh thú gì đó, cũng mặc kệ cơm sáng của mình, hắn ta từ bên bàn ăn thoát đi, nhanh như bay về lại phòng mình, hình như còn dùng tạp vật lấp kín cửa.
Vu Đình xoa tay, nhìn cánh cửa đóng lại vẻ mặt ghét bỏ: “Xì, nhát cáy.”
Thẳng đến cơm sáng kết thúc, tín đồ tà giáo cũng vẫn không hề xuất hiện.
Các người chơi còn ở trên bàn các trao đổi một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, xem ra vị khách trọ cuối cùng này đã dữ nhiều lành ít.
Chủ nhà không thấy bóng dáng, nhóm khách trọ cũng toàn bộ tử vong, hiện tại toàn bộ 404 cũng chỉ còn lại các người chơi.
——
Sau khi ăn xong.
Khi đi ngang cửa phòng tín đồ tà giáo, Tiêu Lam cảm thấy có phần không thích hợp.
Trước đó trong phòng tín đồ tà giáo luôn tràn ngập mùi nhang được thắp lên.
Mỗi lần mở cửa cũng có thể nhìn thấy, trên mặt tường trong phòng dán đầy bức tranh cổ quái, trên trần nhà cũng treo rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, đường cong lung tung rối loạn rũ xuống, luôn có vẻ phòng hắn thật âm u.
Nhưng mà, bây giờ trong phòng hắn lộ ra ánh sáng thế mà có vẻ rất sáng ngời.
Tiêu Lam duỗi tay đẩy cửa, trên cửa cũng không có khóa, cậu cứ đơn giản như vậy mà mở ra.
Trong phòng không khác phòng Tiêu Lam là bao, giường cũ nát, chất đầy tạp vật, vết bẩn men theo vách tường, tựa như chỉ trong một đêm mà tất cả đồ vật của tín đồ tà giáo đều biến mất.
Cậu nhìn về phía nơi trước kia bày lư hương trong phòng, mặt tường tuy cổ xưa dơ bẩn, nhưng cũng không có dấu vết khói xông để lại. Trên mặt tường cũng đã không có dấu hiệu khoan hoặc là dán đầy đồ vật rồi lại xé xuống, phảng phất như nơi này căn bản không có một tín đồ tà giáo thần thần thao thao như vậy từng ở.
Tiêu Lam và Lạc lại phân công nhau nhìn phòng của các khách trọ đã chết đi.
Tiêu Lam đi vào mấy gian tất cả đều là cảnh tượng không khác biệt lắm, phảng phất như trong một đêm mà dấu vết khách trọ lưu lại đều biến mất. Đây là một nơi vốn dĩ đã rất không thích hợp, hiện tại biểu hiện ra một loại cảm giác nguy hiểm cứ như có động tĩnh gì đó sẽ buông xuống.
Cậu đang chuẩn bị rời khỏi phòng cùng Lạc hội hợp, xoay người lại phát hiện, cửa phía sau mình không thấy đâu nữa.
Nơi vốn dĩ là cửa lớn cũ nát bây giờ lại lag một bức tường rắn chắc, tựa hồ ở trong bất tri bất giác có người đã thay đổi hết thảy mọi thứ sau lưng cậu.
Trái tim Tiêu Lam nhấc lên, cậu hoàn toàn không có chú ý tới biến hóa phía sau, lấy độ nhạy cảm giác hiện tại của cậu mà nói thì là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Tại đây, trong trò chơi này, việc này đã xảy ra lần thứ hai.
Phòng vẫn là bộ dáng trước đó, an tĩnh mà cũ nát, chỉ có cửa không thấy đâu, số đèn điện mờ mờ mang đến chiếu sáng âm u, làm trong nhà thoạt nhìn có chút mông lung.
“Cộp ——”
“Cộp ——”
“Cộp ——”
Tiếng giày cao gót thanh thúy nện trên mặt đất vang lên trên đỉnh đầu Tiêu Lam.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn trần nhà, tựa như là phía trên có một người phụ nữ mang giày cao gót đang dạo bước. Chỉ là thang máy ở đây chỉ có bốn tầng, cũng căn bản không có thang lầu có thể thông lên cao hơn.
“Cộp ——”
Lúc này đây tiếng bước chân thay đổi phương hướng, vang lên ở một đầu khác của phòng.
Giống như là người nào đó mang giày cao gót đột nhiên dịch chuyển tức thời* đến một nơi khác trên lầu.
(*tức teleport hoặc tiếng hán việt là thuấn di. Dịch chuyển tức thời là một sự dịch chuyển theo giải thuyết của vật chất hay năng lượng từ một điểm này đến một điểm khác mà không cần phải đi qua không gian vật lý giữa chúng)
Tiêu Lam móc ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】, đồng thời cũng ở thử kêu gọi Lạc. Nhưng không hề có đáp lại, phòng này giống như là không gian bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, cô lập lại một mình cậu.
“Cộp cộp cộp——”
Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dày đặc, nhanh chóng mà xuyên qua trên trần nhà. Âm thanh liên tiếp không ngừng nghe vào lỗ tai người có vài phần chói tai.
Bỗng nhiên Tiêu Lam cảm giác sau lưng mình có một trận gió thổi qua khá nhẹ, cậu theo bản năng né tránh đi.
“Vèo ——”
Tiếng phá gió ngắn ngủi vang lên, có thứ gì đó đi qua sau lưng cậu.
Tiêu Lam quay đầu lại, nơi đó vẫn không có gì cả.
Cậu tĩnh tâm xuống, trong một một mớ âm thanh giày cao gót ồn ào cẩn thận cảm thụ được mỗi một tia biến hóa quanh thân mình.
Lúc này đây, là bên phải.
Tiêu Lam bỗng nhiên nhảy mạnh về phía sau một bước, đồng thời chủy thủ trong tay vung ra, hướng về một chỗ trống không một vật nào trong tầm nhìn của cậu.
“Keng” một tiếng, chủy thủ giống là chạm vào một vật thể bén nhọn nào đó.
Nhưng mà thứ công kích Tiêu Lam vẫn cứ không lộ ra một chút dấu vết nào, sau một kích lại lần nữa biến mất.
Tiếng giày cao gót vô tận cùng với công kích xuất quỷ nhập thần, tựa hồ là muốn làm cậu lâm vào sợ hãi trước.
Tiêu Lam cũng không vội, trong hơn 300 lần huấn luyện bị đánh bại hoặc gϊếŧ chết trước đó, cậu đã học xong kiên nhẫn và ngủ đông.
Kẻ đi săn chân chính đều sẽ không bị bề ngoài mê hoặc, mặc kệ thứ kia là cái gì, ngày thường lại không có tung tích như thế nào, vào một chớp mắt công kích kia đều sẽ lộ ra dấu vết.
Sau lần hô hấp thứ mười bốn, công kích lại lần nữa xuất hiện.
Lúc này đây là ở phía sau bên phải Tiêu Lam, đối phương tựa hồ phóng nhẹ động tác, chỉ vào nháy mắt cách Tiêu Lam cực gần mới chợt gia tốc.
Lại vẫn không tránh thoát được cảm giác của Tiêu Lam.
Tiêu Lam lấy tốc độ cực nhanh dùng một loại động tác lệch thân thể không thể tưởng tượng được, gió bén nhọn xẹt qua gương mặt cậu, lại cọ qua một khoảng cách làn da chút xíu, công kích thất bại.
Tiếp theo, Tiêu Lam chém ra chủy thủ về một nơi rỗng tuếch.
“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với ***, độc tính kèm theo: Bã đậu*”
(*thật ra mình không chắc lắm, bản gốc là sài đằng)
Tuy bã đậu không tính là kịch độc, nhưng sau khi trúng độc sẽ dẫn tới tình huống nôn mửa ghê tởm và đi tả, trong chiến đấu xem như là loại độc không tồi.
Tưởng tượng một chút đối thủ của bạn một bên phải chiến đấu với tiêu chảy một bên còn phải đối phó bạn, chẳng phải là thảm muốn chết à.
Thành công!
Nhìn vết máu đỏ tươi trên chủy thủ cùng với hệ thống nhắc nhở, Tiêu Lam trong nháy mắt minh bạch, công kích cậu chính là một vật còn sống, cũng không phải quỷ quái mà gian phòng này đã làm cậu hiểu lầm.
Thậm chí bởi vì nặc danh, có khả năng không thấp chính là một người chơi.
Tiêu Lam không ngừng cố gắng, dọc theo hướng vết máu nhỏ giọt lại lần nữa huy dao.
“【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 tạo thành thương tổn với ***, độc tính kèm theo: Chocolate”
Trong không khí tràn ngập ra hương thơm nồng đậm, không khó tưởng tượng ra vị tơ lụa và thuần hậu này.
Tiêu Lam: “……”
Loại tình huống này mày ra sức chút được không chủy thủ!
Chocolate là cái quỷ gì, chủy thủ đại ca, anh cho rằng mục tiêu của chúng ta là chó hay gì!!
Lúc này, gia hỏa công kích Tiêu Lam tựa hồ cũng cảm nhận được uy lực của bã đậu, một chuyện thình lình xảy ra quấy rầy động tác của gã.
Dọc theo vết máu, Tiêu Lam bổ thêm vài lần công kích, bởi vì nhìn không tới vị trí cụ thể, công kích bị đối phương miễn cưỡng ngăn cản lại.
Thấy tình thế không ổn, đối phương trực tiếp bỏ chạy.
Trong không khí đột nhiên dao động một trận, sau đó tiếng bước chân không ngừng vang lên trên đỉnh đầu ngừng lại, cánh cửa phảng phất như bị tróc ra khỏi không gian lại xuất hiện lần nữa.
Giây tiếp theo, Lạc trực tiếp phá cửa mà vào: “Tiên sinh!”
Tiêu Lam phất phất tay: “Tôi không sao, nhưng tên kia chạy thoát rồi.”
Lạc bước nhanh tiến lên, dựa vào rất gần mà nhìn kỹ Tiêu Lam một lần.
Đột nhiên tiếp cận dung nhan tuấn mỹ công thêm ánh mắt nghiêm túc kia, làm Tiêu Lam cũng có vài phần không được tự nhiên.
Tiêu Lam nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lạc: “Yên tâm, tôi thật sự không sao, nhưng thật ra gia hỏa công kích tôi thì tương đối thảm.”
Kiểm tra qua Tiêu Lam thật sự bình an không có việc gì, Lạc mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy thân ảnh màu đen cơ hồ dán đến trên người mình cuối cùng cũng kéo ra khoảng cách, Tiêu Lam cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên xuất hiện mỹ nhan bạo kích, đối với người có thẩm mỹ bình thường mà nói, lực sát thương vẫn là có hơi lớn.
Lạc lại không có tính toán buông tha kẻ tập kích nọ.
Liên tục hai lần để Tiêu Lam biến mất trước mắt mình, làm Lạc cảm thấy cực kỳ không vui.
Sắc mặt của hắn có chút âm trầm, mấy thứ này rõ ràng hẳn là hoàn toàn vô pháp ngăn cản hắn.
Tuy đã không có ký ức, nhưng Lạc chính là có cảm giác như vậy, hắn hẳn là không gì không làm được.
Mà không phải bộ dạng hiện tại này, suy yếu vô lực, kéo dài hơi tàn, cả người quan trọng cũng không thể bảo vệ. Tuy bản thân Tiêu Lam cũng rất mạnh, hơn nữa trưởng thành cực nhanh, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng ý niệm muốn bảo vệ đối phương của Lạc.
Cao ngạo phảng phất như khắc trong linh hồn khiến hắn không cách nào chịu đựng được tình huống trước mắt.
Lạc trầm giọng nói: “Tiên sinh, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ đưa hắn đến trước mặt ngài.”
Giọng nói lãnh lệ, mang theo giá lạnh và sát ý lạnh thấu xương gần như không hòa tan được.
Nhìn ánh mắt Lạc hiện tại mang theo vài phần tàn nhẫn, cùng với hắc khí tràn ngập quanh thân, trong lòng Tiêu Lam sinh ra một tia đồng tình vi diệu với kẻ mới tập kích cậu kia.
Lên đường mạnh giỏi nghen.