Tiếp đó, tôi hỏi thăm tình hình gần đây của anh ta, rồi tỏ ra vui vẻ cho anh ta ba triệu.
Thực ra không phải tôi không muốn cho nhiều hơn, mà là thực sự tôi không có nhiều tiền hơn nữa.
Anh ta đội ơn đội đức cám ơn “Tống Duyên Minh”, sau đó còn không quên mắng tôi một trận, nhỏ giọng nói: “Người ta toàn nói hai người giống nhau, nhưng trong mắt tôi, hai người không giống nhau chút nào, nhìn cô ta là biết độc ác rồi, cô thì khác, cô rất lương thiện!”
Nghe vậy, tôi cười lạnh trong lòng!
Rồi lại giả vờ nói đầy tình nghĩa: “Em gái tôi cũng khó khăn lắm, nó…”
“Tống Duyên Khanh! Đừng có diễn nữa!”
Tôi mới nói một nửa, Tống Duyên Minh đột nhiên nhảy xuống xe, chị ta xông tới giật mái tóc giả của tôi ra!
Người công nhân đó nhìn hai chúng tôi, lại nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mơ mơ màng màng.
“Cô ta là Tống Duyên Khanh!” Tống Duyên Minh chỉ vào tôi rồi nói với người công nhân.
Tôi không phủ nhận: “Đúng vậy, tôi là Tống Duyên Khanh, vậy bây giờ anh còn dám chắc người mà anh nhìn thấy ngày đó là tôi sao?”
Tôi hỏi vậy, người công nhân đó liền trợn tròn mắt.
Tống Duyên Minh lại nói đầy kích động: “Đương nhiên là cô rồi!”
Giờ phút này, cho dù chị ta không nói, mọi chuyện cũng đã tự sụp đổ.
Tối hôm đó, cái gọi là ăn cơm đã kết thúc trong không vui.
Tống Duyên Minh còn gửi tin nhắn mắng tôi một trận.
Trong lúc tôi tưởng rằng mình đã thắng lợi, Lý Hào Kiệt đang đưa tôi về nhà bỗng nói: “Duyên Khanh, tôi có thể cho cô vị trí cô Lý, tôi có thể bảo vệ cô, nhưng cô có thể hứa sẽ không tiếp tục chuyện này nữa không?”
“Cái gì?”
Tôi vừa bước vào cửa nhà, nghe vậy bèn xoay lại nhìn Lý Hào Kiệt, tưởng tai mình có vấn đề.
“Hãy chấm dứt chuyện keo giấy dán tưởng ở đây đi.”
Lý Hào Kiệt gằn từng chữ một, nói chắc nịch.
“Vì sao?”
“Cô vẫn có thể ngồi trên vị trí cô Lý, không ai có thể…”
“Tôi không thèm!”
Anh ta còn chưa nói xong thì cũng đã bị tôi ngắt lời!
Tôi bước tới trước mặt Lý Hào Kiệt, ngẩng đầu nhìn anh ta, hiểu ra tất cả: “Thảo nào gần đây anh tốt với tôi như thế, anh đã sớm biết rằng chuyện này là do Tống Duyên Minh sắp đặt, anh sợ tôi tìm ra chứng cứ, sợ tôi kiện chị ta đúng không?!”
“Không phải…”
“Không phải? Trên mặt anh có hai chữ chột dạ đấy anh có biết không!”
Gần đây, mặc dù tôi đã tìm đủ mọi lí do cho Lý Hào Kiệt, nhưng thực sự tôi đã cảm thấy anh ta rất tốt với tôi, thái độ của anh ta rất tốt, rất dịu dàng.
Nhất là trong chuyện này, anh ta phối hợp với tôi, khiến tôi cảm thấy anh ta cũng không tệ đến thế.
“Cô ấy chỉ là lỗ mãng nhất thời thôi…” Câu nói này, ngay cả Lý Hào Kiệt cũng cảm thấy không chắc chắn.
Cái con người chuyên quyền Lý Hào Kiệt, lúc này lại vì giải thích thay cho Tống Duyên Minh, cũng trở nên chột dạ và không chắc chắn.
Tôi nhìn anh ta, hỏi: “Lỗ mãng nhất thời? Lỗ mãng nhất thời thì tôi phải ngồi tù sao? Chuyện tôi mất một đứa con năm đó anh cũng biết đúng không? Cũng là vì chị ta lỗ mãng nhất thời đúng không?”
“Duyên Khanh…”
“Gọi tôi là Tống Duyên Khanh đi, đừng gọi tên tôi, tôi buồn nôn!”
Tôi cảm thấy mình sắp điên thật rồi.
Lý Hào Kiệt chỉ cho tôi chút xíu ấm áp, tôi đã cảm thấy mình đã thoát khỏi trời đông giá rét, bước tới mùa xuân.
Đúng là ngu xuẩn!
“Chỉ cần cô đồng ý không làm đến cùng nữa, tôi có thể hứa với cô một chuyện.”
“Nếu tôi cứ làm đến cùng thì sao?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt: “Tôi cũng đã ngồi tù một năm rưỡi rồi, tôi còn sợ gì chứ?”
“Nếu cô làm như thế, tôi sẽ kiên quyết đứng về phía cô ấy, bảo vệ cô ấy.”
Từng câu, từng chữ, đâm vào tim gan tôi!
Trái tim của tôi như bị vô số bàn tay bóp chặt lấy.
Đau quá!
Đau quá!
Tôi nhìn anh ta, cắn chặt lấy môi, không để mình quá thảm hại.
Nhưng tôi cũng biết rõ rằng, nếu tôi không đồng ý, với lực lượng của tôi, tôi sẽ chẳng thể đấu thắng được anh ta, tìm người khác giúp tôi thì còn sẽ bị liên lụy.
Cuối cùng, tôi thỏa hiệp.
Tôi nhìn anh ta, nói: “Được, tôi nghĩ ra điều kiện rồi.”