“Thưa thiếu gia! Phu nhân từ sáng sớm đã ở trong bếp muốn đích thân trở tài nấu ăn để chiêu đãi con dâu. Hiện tại phu nhân vẫn đang ở trong bếp tất bật chuẩn bị mọi thứ”
Quân Thiên mặt liền đen lại đôi lông mày rậm rạp cũng nhíu lại với nhau. Sau đó dặn dò quản gia rồi tức tốc chạy xuống phòng bếp:
“Quản gia nhanh nhanh gọi cho ba tôi về đi. Chứ không lát nữa cả nhà lại được gặp mặt hội tụ ở trong bệnh viện đó. Quản gia ông chuẩn bị thêm nước và bình cứu hỏa sẵn sàng dập lửa bất cứ lúc nào đi”
Trong khi Tử Du vẫn còn đứng trong phòng khách ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Quân Thiên đang ở trong bếp dùng hết mọi chiêu thức ngăn cản mẫu hậu đại nhân của anh tiếp tục nấu ăn.
“Quân phu nhân à mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời. Người mau đi ra ngoài trò chuyện cùng con dâu tương lai của người đi. Còn chỗ này cứ giao lại cho mấy vị đầu bếp là được rồi”
Quân Thiên cố gắng hết sức để thuyết phục mẹ mình ra ngoài. Nhưng anh lại nhận được tin vô cùng sốc từ chính miệng mẫu thân đại nhân nhà mình.
“Tiểu Thiên à để mẹ nấu đi mà. Hôm nay mẹ đã cho đồ bếp nghỉ phép rồi”
Một tiếng ‘Ầm’ sét đánh giữa trời quang khiến cho Quân Thiên hóa đá ngay tại chỗ luôn. Nhưng vì cứu vớt sự bình yên của gia đình Quân Thiên quyết định tiếp tục đẩy mẫu thân đại nhân tránh xa khỏi phòng bếp, sau đó anh xắn áo nhanh choang bắt tay vào chế biến lại tất cả các món ăn. Và âm thầm ra hiệu cho quản gia xử lí mấy cái món ăn đại diện cho bóng tối. Tránh lát nữa mẫu thân đại nhân lại bắt cả nhà thưởng thức lại khổ.
Tử Du đang định vào bếp xem xét tình hình thì lại bị Quân phu nhân kéo tay dắc tới chỗ phòng khách trò chuyện. Bà ấy vừa thấy con dâu tương lai một cái là ánh mắt dường như sáng rực lên như sao trời bắt đầu kể cho Tử Du những chuyện lúc nhỏ của Quân Thiên:
“Con gái con yêu tên tiểu tử thối nhà bác ở điểm nào vậy? Cái tên tiểu tử đó khó hầu hạ lắm không khác gì ông cụ non cả. Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng lúc nào bác đứng cạnh nó cũng cảm giác như đang ở nam cực luôn”
Tử Du nghe Quân phu nhân thao thao bất tuyệt kể về Quân Thiên cũng chỉ biết cười trừ. Cô không ngờ trong mắt Quân phu nhân thì Quân Thiên chính là một ông cụ non.
Tử Du nghe những gì mà Quân phu nhân kể lại mà cười không ngớt. Còn Quân Thiên vừa nấu xong thức ăn từ bếp đi ra vô tình nghe được một đoạn trò chuyện giữ mẫu thân đại nhân và Tử Du lại đen mặt tiến tới chen ngang cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ:
“Mẹ à Du Du cô ấy mua rất nhiều quà tới tặng cho mẹ đó. Mẹ muốn nhìn sơ qua một lượt trước rồi suy nghĩ quà đáp lễ lại cho cô ấy không?”
Quân phu nhân vừa nghe tới là con dâu tương lai đích thân chọn quà cho mình rất nhiều quà thì vui vẻ hẳn lên. Bà chờ không nổi mà nhanh chóng gọi quản gia đưa số quà mà Tử Du và Quân Thiên đem tới đây cho bà xem:
“Quản gia à! Ông nhanh đem quà của thiếu phu nhân mang tới lên đây đi”
Quản gia và những người hầu xinh theo những túi đồ lớn nhỏ tiến vào phòng khách. Sau đó Quân phu nhân cũng tiến hành mở quà. Đống quà đó tràn ngập những thứ bà thích, Tử Du còn chu đáo tới mức mua cả cafe và trà tới tặng cho Quân lão gia nữa. Khiến cho Quân phu nhân vô cùng vừa lòng với Tử Du nay lại còn thêm điểm con dâu hiếu thảo cho cô.