Đặng Đình Phi là tổng tài tập đoàn xây dựng, loại chuyện mặt bằng và lắp đặt kiểu này, anh thực có rất nhiều biện pháp.
Cửa tiệm này của Từ Lạc nhanh chóng được hoàn thành, điều kiện tốt, giá thành lại thấp, cũng là do Minh Phương một tay móc nối với Đặng Đình Phi.
“Aizz…không cần khách khí thế, cô là bạn tôi mà.” Lương Minh Phương mỉm cười nói.
Từ Lạc lật ghi chép trong điện thoại, hai mắt cười đến cong cong, ” haha, tôi ban đầu tính toán chi phí lắp đặt cũng khá cao, vậy mà giờ xong xuôi cũng không nhiều như tôi tính, còn chưa tới 100 tr…thật sự, vẫn là Đặng tổng tài giỏi. Quả nhiên tôi đi cửa sau, chính là thuận tiện.”
“Ừm.” Đặng Định Phi gật gật đầu, anh bỗng ghé sát vào tai Minh Phương thì thầm, bộ dạng mang theo vài phần sắc dục với lưu manh, ” Phương à, đi cửa sau vẫn là thuận tiện.”
Trên mặt Minh Phương mỉm cười, nhưng dưới đáy bàn, cô hung hăng đạp cho anh một cái rõ đau…” Ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ.”
Tối hôm qua, hai người ở trên người chiến lâu như thế, vậy còn chưa đủ, còn muốn đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.
Tối nay nhất định phải chia phòng. Minh Phương nghĩ thầm.
Minh Phương hẵng giọng, uống một ngụm trà, tùy ý hỏi, ” Từ Lạc à, nhân viên cửa hàng thuê thế nào rồi. Loading…
Từ Lạc cầm bảng danh sách trên tay, ” còn đang tuyển, hiện tại chọn được bốn người rồi, sau này làm ăn khấm khá, rồi mới tuyển thêm, cô xem họ có thích hợp không?”
Minh Phương xem xong, cũng gật đầu tán thành. Thế là cuối cùng cùng hoàn thành. Đợi khai trương mà thôi.
….
Một ngày bận rộn, cho dù Từ Lạc được mọi người giúp đỡ nhiệt tình, cô cũng không phải làm bao nhiêu việc, thế nhưng vì cô mang thai, nên cũng mệt tới mồ hôi đầy người.
Cô lái một chiếc ô tô hạng thường, từ chỗ Đặng Đình Phi, tâm tình vô cùng tốt, thậm chí cô còn ngâm nga vài câu hát vui vẻ, ” cuộc đời vẫn đẹp sao…”
Chiếc ô tô nhỏ này, sau này bảng hiệu của quán được treo lên, dùng nó làm xe ship đồ ăn cũng thuận tiện.
Cô một đường vui vẻ lái xe về chung cư của mình, dừng lại ở bãi đậu xe, một bên miệng vẫn hát, một bên xoay chìa khóa, bước chân nhẹ nhàng thoải mái không ít.
Cuộc sống có hi vọng rồi, vui ghê.
Trên tay xách theo hai túi đồ gia vị và nguyên liệu mới mua ở siêu thị nhỏ, cô quyết định.
Bữa nay, cô phải nấu một nồi lẩu thật ngon, để chúc mừng cho thành quả nỗ lực của mình.
Ngay khi vừa tới trước cửa nhà mình, đôi mắt thoáng nhìn, lại phát hiện một chiếc xe màu đen quen thuộc.
Chiếc xe này, từ màu sắc, logo xe, tên xe, nhìn tới biển số, chân mày Từ Lạc khẽ cau lại, tên kia lại tới tận đây…
Là xe của Diệp Thành…
Tên tra nam này, vậy mà cũng mò được chỗ cô ở, hắn đúng là âm hồn bất tán mà..
Sao hắn cứ vậy mà dai như đỉa, bám cô hoài….
Thiệt là vừa vui vẻ chút, lại bực bội mà.