Ánh mắt Mộ Nhất Phàm trầm xuống.
Không được.
Anh không được mềm lòng như vậy, mềm lòng thế này chỉ khiến anh không thể quay về hiện thực được.
Mộ Nhất Phàm lại hạ quyết tâm, đưa tay vào túi áo, mò tới con dao gọt hoa quả.
Ngay lúc lấy con dao gọt hoa quả ra khỏi túi áo, đột nhiên anh dừng động tác lại.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy không thích hợp.
Nam chính trong tiểu thuyết của anh phải là một người rất cảnh giác, đặc biệt là sau khi tẩy tủy kinh qua mạt thế, sự cảnh giác của nam chính càng lớn hơn, không có chuyện buổi tối lại bình thản ngủ như vậy, huống hồ bên cạnh còn có một người không quen thuộc với hắn, nam chính lại càng không thể yên tâm ngủ say.
Hơn nữa, vừa nãy anh chạm vào mặt nam chính, nam chính không thể không có chút cảm giác nào, bằng không thì, một người cảnh giác kém như vậy, tuyệt đối không thể sinh tồn tới cuối mạt thế.
Cho nên, rất có khả năng nam chính đã tỉnh rồi, chỉ là đang giả bộ ngủ, không trợn mắt lên mà thôi.
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới khả năng này, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không xuất thủ, bằng không, người chết là anh mới phải.
Anh trả con dao gọt hoa quả về chỗ cũ, rút tay lại, định bụng tiếp tục ngủ tiếp, thế nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào, lật tới lật lui, vẫn cứ không ngủ được, nhất là cái bụng ưỡn ra kia khiến anh cảm thấy khó chịu.
“Qua đây ngủ.” Đột nhiên người bên cạnh cất tiếng.
Mộ Nhất Phàm chợt mở mắt, lập tức nhìn thấy đôi mắt đen láy của Chiến Bắc Thiên, ánh mắt hết sức rõ ràng, không giống người vừa tỉnh dậy một chút nào.
Anh lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì mình chưa động thủ.
“Qua đây ngủ.” Chiến Bắc Thiên nói lại một lần nữa.
Mộ Nhất Phàm chần chừ trong chốc lát, nhanh chóng dịch người qua, ngủ trên gối của Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên nghiêng người sang, vươn tay khoát lên bụng anh, nhẹ nhàng xoa: “Ngủ đi.”
Mộ Nhất Phàm biết giờ mình không thể giết nam chính, không thể làm gì hơn là xua tan ý tưởng nhân lúc ngủ chung giường mà giết nam chính, lúc này bụng anh càng ngày càng thoải mái, đôi mắt từ từ khép lại, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Chiến Bắc Thiên trông thấy Mộ Nhất Phàm đã ngủ, đáy mắt hiện lên tia do dự, cuối cùng, vẫn không thu tay về, cứ như vậy khoát tay lên bụng Mộ Nhất Phàm, khép hai mắt lại.