Đĩa bát quái sáng lên, dẫn động Thiên Địa linh nguyên trong hư không.
Nước, gió, sương mù, đất, bốn loại linh nguyên xếp vào từng vị trí và phương hướng đặc thù của mình, trong nháy mắt đã thành trận pháp.
“Vù” một tiếng, các tu sĩ đang ngập trong nguy cơ biến mất trước mặt đám yêu ma.
Đồ ăn sắp đến miệng lại không cánh mà bay, đám yêu ma đều phát ra tiếng gầm rú điên cuồng và thất vọng.
Đợi thêm mấy khắc, chúng vẫn không thấy thân ảnh của các tu sĩ.
Mặt đất vẫn không ngớt chấn động.
Một con yêu quỷ với ngọn lửa sương mù hừng hực quanh người bo64ong nhảy ra, quay đầu tìm kiếm mọi nơi, trong miệng liên tục phát ra tiếng gào rú không cam lòng.
Nó vừa xuất hiện, yêu ma bốn phía đều tự giác rời xa nó một tí.
Đây là Xích Viêm quỷ vô cùng kinh khủng, Ngũ Hành hệ Hỏa đã được khai hóa đến giai đoạn thứ ba là “Dung Nham”, uy lực vô cùng, cực khó đối phó.
Nếu muốn giết chết nó, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lãnh Thiên Tinh thấy một màn như vậy, trên lưng đổ ra một tầng mồ hôi hột.
May mà họ không tiếp tục đi tới.
Y có kiến thức hay năng lực đến cỡ nào, thì cũng chỉ có thể đối phó với đám tu sĩ Nhân tộc.
Nơi này là một thế giới khác, một thế giới đã bị hủy diệt.
Vô tận yêu ma khiến y như là trẻ con đặt mình trong hiểm cảnh, không cẩn thận một cái liền sẽ chết.
Lãnh Thiên Tinh khẽ lắc đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.
Ngũ Tiến ngẩng đầu đứng, bất chấp máu loãng toàn thân, cười to nói: “Ha ha, cuối cùng đã tới, A…, đã tới!”
Thanh âm im bặt lại.
Ngũ Tiến trừng to mắt, thẳng tắp đổ ra sau, thân hình đập xuống đất phát ra một tiếng vang nặng nề.
Gần như cùng lúc Ngũ Tiến ngã xuống, Cố Thanh Sơn phi thân ra trước, ngồi xổm xuống đưa tay đè lên vị trí ngực hắn ta.
“Chết rồi.” Cố Thanh Sơn lãnh đạm nói.
Sắc mặt của hai người còn lại biến đổi, phóng ra Thần niệm quét qua, Ngũ Tiến quả nhiên đã không có tim đập cùng hơi thở.
Mã Lục bi phẫn ngửa đầu rống to.
Lãnh Thiên Tinh yên lặng cúi đầu xuống, cầm cây quạt trong tay nắm thật chặt.
Cố Thanh Sơn lấy ra một cây chủy thủ trên thi thể ra, đâm vào ngực thi thể, nhanh chóng phanh lồng ngực ấy ra.
“Dừng tay!” Mã Lục thấy thế giận dữ, giơ quyền lên đánh về phía Cố Thanh Sơn.
Xưa nay hắn ta và Ngũ Tiến qua lại khá tốt, vì lần này đau đớn quá độ nên mới hạ đòn tử đối với Cố Thanh Sơn. Bỗng nhiên, một cây quạt đưa qua, đè quả đấm của hắn ta xuống.
Đôi mắt Mã Lục như máu, quát: “Lãnh phó tướng, hắn đối xử với di thể của lão Ngũ như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho hắn! Sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Lãnh Thiên Tinh nhìn chằm chằm động tác của Cố Thanh Sơn, trầm giọng nói: “Nhìn kỹ hẵng nói.”
Cố Thanh Sơn đâm chủy thủ vào ngực Ngũ Tiến, dùng sức xoắn lại ở chỗ trái tim.
Trái tim bị xé ra, một tiếng kêu thảm thiết trầm trầm vang lên.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn ngưng trọng, chậm rãi thu hồi chủy thủ.
Mã Lục nhìn qua, kinh ngạc há to miệng.
Một con quỷ nhỏ đen kịt lớn chừng ngón cái đang bám bên trên chủy thủ, dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng vì chủy thủ đâm thủng ngực nó nên làm thế nào cũng không thoát được.
Bên trên tay chân của nó đều là móng vuốt sắc bén, chộp vào lưỡi chủy thủ phát ra tiếng leng keng.
“Tiểu quỷ đoạt tâm, chui vào từ miệng, chuyên ăn tim gan.”
Cố Thanh Sơn nói xong, thở dài đưa chủy thủ cho Mã Lục: “Báo thù thay Ngũ Tiến đi.”
Mã Lục đỏ hồng mắt, mở ra năm ngón tay bóp ở bên trên chủy thủ.
Con quỷ nhỏ kia phát ra một tiếng hét thảm, cả nó và chủy thủ đều bị hắn ta bóp nát.
“Ha ha ha, ha ha ha ha ha, không thể ngờ được là kết cục như vậy.” Mã Lục bỗng nhiên cười như điên.
Lãnh Thiên Tinh biến sắc, đè hắn ta lại nói: “Người chết không thể sống lại, đừng biến mình cũng thành như vậy!”
Mã Lục đẩy hắn ra, khàn giọng nói: “Huynh ấy đã chết, đã chết! Ngài hiểu chưa? Chúng ta đều phải chết ở chỗ này!”
Cố Thanh Sơn đứng lên, nghiêm túc nói ra: “Sẽ không, chúng ta còn có cơ hội.”
“Ta muốn trốn trước.” Đôi mắt đỏ ngầu của Mã Lục nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Tinh, lại nhìn Cố Thanh Sơn, nói năng lộn xộn: “Ta đi trước một bước, mấy người đừng cản ta, ai dám ngăn cản ta?”
Nói xong, trên người hắn ta trào ra một luồng khí đen, khiến cả hai người Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh đều phải biến sắc.
Hai người họ nhìn nhau, đều thấy được vẻ hoảng loạn trong đôi mắt của đối phương.
Cố Thanh Sơn lui lại mấy bước, một tay nắm chặt đĩa bát quái, tay kia thả tại sau lưng, tùy thời chuẩn bị lấy cung.
… Thanh kiếm đặt trong túi Trữ Vật, hắn còn chưa kịp động.
Mặt Lãnh Thiên Tinh âm trầm như nước, nắm cây quạt lui một bước, lại lui một bước.