Bản thân Trầm Vân Tân là Thái tử, dĩ nhiên là biết trận giao phong đã phát sinh ở trong phế cung. Mới đầu hắn còn hoài nghi vì sao Trầm Vân Nhung lại đột nhiên không còn nhẫn nại được nữa, nên chỉ cho rằng đây chỉ là cuộc va chạm giữa phe phái của Ông Ích cùng hoàng hậu mà thôi.
Nhưng hiện tại thấy Lý Quý Hâm mang theo công chúa ngốc đến cửa tìm Trường Tề, trong lòng hắn nhất thời lộp bộp một tiếng. Chẳng lẽ, chuyện lại cùng Trường Tề có quan hệ?
“Trường Tề làm sao lại hại người được đây?” Trầm Vân Tân sa sầm mặt xuống: “Vô luận như thế nào cũng là một công chúa, không phải cứ ai nói biết giáo dục cũng đều có tư cách dạy nàng.”
Từ đầu công chúa ngốc cũng chỉ là vừa mút ngón tay vừa nhìn Trầm Vân Tân, nghe nói vậy liền bĩu môi: “Trường Tề để cho quỷ núp ở trong giếng hù dọa ta, thiếu chút nữa thì hù chết ta rồi!” Vừa nói vừa vỗ ngực một cái, giống như vẫn đang còn bao nhiêu là sợ hãi vậy: “Ngươi phải nói với Trường Tề, không thể tùy tiện để cho quỷ đi ra ngoài như vậy. Làm quỷ chỉ có thể buổi tối mới được đi ra, buổi sáng đi ra sẽ bị tan thành mây khói. Trong lòng không thể có ý hại người, cũng không thể có ý hại quỷ, đúng không Mỹ Nhân Nữ Phó?” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt to trong veo như nước trợn lên nhìn Lý Quý Hâm, chiếu ngược bóng dáng của nàng trong đó.
Lý Quý Hâm vuốt tóc công chúa ngốc một cái: “Hẳn là Thái tử điện hạ đã nghe rõ?”
“Nói vậy là có ý gì?” Trầm Vân Tân cau mày không vui: “Nếu như đó chẳng qua là cùng Trường Ninh chơi đùa, vậy thì bất quá cũng chỉ là trò đùa giỡn một chút giữa các nàng mà thôi.”
Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: “Thái tử điện hạ hẳn cũng đã biết, chuyện này còn dính dáng đến binh khí cùng thuốc nổ nữa.”
Chuyện liên quan tới binh khí này Trầm Vân Tân đã nghe nói tới, nhưng cái này lại cùng Trường Tề có quan hệ như thế nào? Nếu thật cùng Trường Tề có liên quan, há chẳng phải bản thân hắn Trầm Vân Tân cũng khó mà thoát khỏi lên lụy?
Công chúa ngốc dùng ngón tay đâm đâm hắn: “Là Trường Tề mang ta đi phế cung nha!”
Trên vẻ mặt đầy vẻ hả hê này của công chúa ngốc như có dòng chữ: Rốt cuộc không phải chỉ có một mình ta mới là người xui xẻo.
Tan lớp, Trường Tề vừa nhìn thấy Trầm Vân Tân liền từ trong học đường vọt ra. Cả người nàng đâm sầm vào trong ngực Trầm Vân Tân, cứ như thể có Thái tử làm chỗ dựa, Lý Quý Hâm cũng không dám hướng về phía nàng ném sắc mặt vậy.
Có lúc Lý Quý Hâm cảm thấy, chuyện công chúa ngốc giả bộ ngốc này quả đúng là cực kỳ cơ trí, nếu không, đem Trầm Dao Quân so sánh với những người thường vẫn quen gọi nàng là kẻ ngốc kia, còn chẳng phải lòng tự tôn có bao nhiêu tổn thương a.
Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn Trường Tề, nhìn đến nỗi Trường Tề rợn cả tóc gáy.
Trầm Vân Tân lại sốt ruột về chuyện kho binh khí kia, nếu chuyện này không có quan hệ với Trường Tề, vậy Lý Quý Hâm không thể nào nói bằng giọng cực kỳ chắc chắn như vậy được: “Trường Tề, chuyện phế cung ngươi biết bao nhiêu?”
Khi Trầm Vân Tân đặt câu hỏi, Trường Tề sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên òa lên khóc lóc: “Ta cái gì cũng không biết!”
“Mỹ Nhân Nữ Phó!” Công chúa ngốc kéo kéo vạt áo của Lý Quý Hâm, nàng cũng làm ra vẻ giằng co giống hệt như Trường Tề lúc này: “Là Trường Tề nói với ta, nàng phát hiện ra được một chỗ chơi rất thú vị, nhất định phải dẫn ta đi chơi!”
“Trong phế cung thì có cái gì hay ho mà chơi?” Lý Quý Hâm vừa cười vừa hỏi: “Trường Tề công chúa không chịu nói, vậy không bằng Thái tử điện hạ tự mình hỏi một chút? Ngươi cũng biết rồi đó, đích thân Hoàng thượng đã nghe nói về chuyện này rồi. Giếng nước ở trong phế cung có vấn đề là do Trường Tề công chúa phát hiện được, vậy ngươi cũng đã đoán ra chuyện tiếp theo sẽ ra sao rồi chứ? Lập trường của Ông Ích hẳn là so với ta thì ngươi lại càng rõ ràng hơn. Hoàng hậu gia hạn cho hắn trong ba ngày phải tìm cho ra kho vũ khí đã bị mất tích kia, vậy thì nhất định là hắn muốn tìm dê thế tội rồi.”
Lý Quý Hâm đã đem lời nói đến mức này, Trầm Vân Tân cũng liền không có lý do để chế nhạo nữa: “Trường Tề, tại sao lại phải mang Trường Ninh đi phế cung?”
Trường Tề chỉ có thể dùng ánh mắt thật đáng thương mà nhìn hắn, không nói một lời nào. Nàng là có dụng ý riêng của mình, sợ nói ra sẽ bị Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc hai người hợp lực công kích.
“Nói đi!” Nhưng mà sắc mặt Trầm Vân Tân lại tối sầm xuống, Trường Tề nhìn mà sợ.
“Ta…” Trường Tề đứng cách công chúa ngốc xa một chút: “Buổi sáng trước đó ta đang ở bên cạnh phế cung tản bộ, thì thấy có người… Có người cầm một bộ y phục thái giám đẫm máu đi ra…”
Ba người cùng đồng thời cau mày, con ngươi hơi phóng đại. Ở trong hoàng cung việc một tên thái giám bị chết đi không phải là chuyện gì quá lớn, dẫu sao ở chỗ này, mệnh người như cỏ rác.
Nhưng mà, chết ở trong phế cung…
Nếu đã bị Trường Tề nhìn thấy, nhưng lại không thể giết Trường Tề diệt khẩu… Trầm Vân Tân liền hỏi: “Nói cái gì vậy hả?”
“Ta… Ta hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, người kia nói, có người ngã vào trong giếng mà bị chết. Hắn nói ta không nên tới gần nơi đó, ở đó có quỷ hồn của người chết.” Trong khi thuật lại cả người Trường Tề run lẩy bẩy: “Hắn nói quỷ hồn biết giết người.”
“Vậy ngươi mang A Dao đi chỗ đó là muốn cho quỷ hồn giết A Dao?” Ánh mắt Lý Quý Hâm tức khắc tối sầm xuống.
Trường Tề nắm lấy áo Trầm Vân Tân thật chặt.
Trầm Dao Quân lại không hề tức giận. Thứ nhất, nàng không thể để cho người ta dễ dàng hại chết như vậy được, thứ hai, mặc dù Trường Tề có ngu xuẩn, nhưng mà thỉnh thoảng trêu chọc nàng một chút, dùng chỉ số thông minh của một người ngu tới khinh bỉ nàng, chưa chắc không phải là chuyện thú vị.
Trầm Vân Tân lập tức chặn Lý Quý Hâm lại: “Chuyện kho binh khí kia… mới là quan trọng.”
Nhưng mà ở trong lòng Lý Quý Hâm, chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng sự an toàn của công chúa ngốc. Nếu để cho công chúa ngốc lại có nửa điểm tổn thương, những đại sự kia của hoàng hậu để cho ai thừa kế đây? Nàng không nói lời nào, mà chỉ là âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
“Người kia là ai, Trường Tề còn nhận ra được hay không?” Trầm Vân Tân hỏi.
Trường Tề lắc đầu một cái, nàng trả lời bằng cái giọng thật nhỏ: “Không nhận ra mặt, nhưng mà ta nhận ra được y phục của hắn, nhìn giống như… Hình như là lính cấm vệ!”
Lý Quý Hâm cùng công chúa ngốc nhìn nhau một cái. Chuyện về Ngô Lập Bình vừa mới qua đi, vậy mà bây giờ lại có người của lính cấm vệ tòi ra?
“Hiện tại thống lĩnh của quân cấm vệ là ai?” Lý Quý Hâm hỏi Trầm Vân Tân.
“Mấy ngày trước Hổ Phách doanh đem thi thể Ngô Lập Bình chở tới, sau đó phó thống lĩnh là Chu Nhạc Xuân được thăng chức lên vị trí thống lĩnh.” Trầm Vân Tân trả lời: “Nhưng mà, tại sao lính cấm vệ lại phải nhúng tay vào binh khí cùng thuốc nổ như vậy đây? Chẳng lẽ giữa bọn họ xuất hiện một tên phản đồ?”
Lý Quý Hâm không trả lời. Cái đầu mối này, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.
“A Dao, chúng ta đi thôi!” Lý Quý Hâm cáo biệt Trầm Vân Tân.
“Mỹ Nhân Nữ Phó, tại sao lại dễ dàng thả Trường Tề đi như vậy?” Công chúa ngốc chu cái miệng bày tỏ sự bất mãn: “Còn có còn có, nhiệm vụ của lính cấm vệ không phải là bắt rắn hay sao? Tại sao lại phải đi trong giếng bắt quỷ chứ?”
“Bởi vì a…” Lý Quý Hâm cười một tiếng: “Không phải con rắn nào cũng đều có độc, nhưng là mỗi một con quỷ có tật giật mình đều có độc.”
Lý Quý Hâm trở về Phượng Linh điện, hoàng hậu vừa ngâm nga bài hát nào đó vừa hí hoáy với thứ đang dang dở trên tay. Nhìn thấy Lý Quý Hâm trở lại, nàng thờ ơ hỏi: “Có tin tức gì không?”
“Có!” Lý Quý Hâm trảlời: “Thanh Thư đã đi qua chỗ của Đức Phi. Việc của chúng ta bây giờ là cần điều tra một chút về địa bàn của lính cấm vệ!”