Nam Cung Mặc Tư nhanh chóng nói, ngữ khí đã không tốt giờ lại càng không tốt, khuôn mặt như vừa bị chó cắn.
“Việc này cần phải nhờ đến Chu Tần, thủ hạ của hắn toàn là cao thủ, nếu được thì ngài có thể…” Hàn Thừa Tướng chưa nói hết câu đã bị hắn chặn họng.
“Không được, không thể nhờ tên đó.” Nam Cung Mặc Tư nổi nóng nói, hai tay siết chặt.
“Nhưng nếu không có hắn thì… Haizzz vẫn là ngày mai ta cùng ngài sẽ bàn bạc lại, ngài cứ suy nghĩ đi.”
Hàn Thừa Tướng nhìn vẻ mặt của hắn, cũng biết có chuyện không hay xảy ra giữa hai người, đành tạm gác lại chuyện kho lương thực để cho hắn lấy lại bình tĩnh.
“Cáo từ.”
Hàn Thừa Tướng đã sớm ra về, để lại một mình Nam Cung Mặc Tư trầm lặng suy nghĩ.
Vân Yến ngồi trên nóc nhà mà nghe trộm, thì ra còn có kho lương thực à, vậy mà cô nghĩ chỉ có một kho thôi chứ.
Thôi thì người tốt như cô sẽ tiếp tục tìm kho lương thực đó rồi lấy hết vậy.
Vân Yến vừa đi, Nam Cung Mặc Tư đã đến nói chuyện cùng Từ Tiểu Thuần.
Ba tháng sau không hiểu như thế nào mà ba người họ lại chơi threesome, đến khi nghe tin này cô còn có chút sững sờ.
“Không thể ngờ vì muốn tạo phản mà hắn chấp nhận dùng chung nữ chính với tên nam phụ kia nha.” Vân Yến cảm thán nói, nhưng giọng điệu rõ ràng là châm chọc.
“Thật ra nhờ công của cô mà bây giờ có tận bốn nam chính.” 000 thở dài, nó không biết cô sẽ đối phó với bọn họ như thế nào nữa.
“Ồ, bất ngờ thật…” Vân Yến lại tung tăng đi phá nam nữ chính, nhiệm vụ từ từ làm.
Ở phủ Tam vương gia, năm người, một nữ, bốn nam quấn quít nhau, chìm trong khoái lạc.
“Hệ thống, ngươi nghĩ nếu bây giờ cho bốn tên nam chính làm nhau rồi để nữ chính làm với tên xấu nhất kinh thành thì sao? Có phải rất thú vị không?”
Vân Yến lén lút nhìn vào trong, cảnh tượng rất đặc sắc nhưng mà không hiểu tại sao góc này lại có ánh sáng chói như thế, làm cô không thấy được toàn bộ.
“Nếu mà làm thế thì chắc bọn họ tức đến hộc máu, có khi còn xấu hổ chết đó.” 000 giật khóe miệng.
“Hai kho lương thực của Nam Cung Mặc Tư đã bị ta lấy trộm hết, hắn cũng không lo lắng mà thanh thản ‘đánh nhau’ với mấy người họ, coi bộ ta phải đi tìm kho vũ khí và trại chăn ngựa rồi.”
Vân Yến nhớ lại hôm trước nữ chính định đẩy cô xuống hồ, mặc dù không bị gì nhưng cô thù rất dai nha.
Chuyện do nữ chính làm cứ để nam chính hứng chịu!
Một lúc sau Vân Yến đã tìm ra kho vũ khí của Nam Cung Mặc Tư, lần này hắn chuẩn bị rất kĩ, quân lính rất nhiều.
Cây kiếm trong tay Vân Yến biến đổi thành hai cung tên, nó bay vào bụi cây, lén lút bắn từng lính canh.
Hệ thống: “…” Còn có thao tác này? Bug cũng quá nhiều đi.
“Có thích khách!”
“A—-” Từng tên lính canh một ngã xuống.
“Mau cầm kiếm lên tìm, bọn chúng có lính bắn cung.”
“Không thấy ở đâu cả!”
“Bảo vệ kho vũ khí!”
“A——-“
Chờ đến khi bọn chúng hoảng loạn Vân Yến liền lợi dụng cơ hội này mà chạy vào kho, trong tích tắc liền lấy hết vũ khí rồi chạy trốn.
Xác người ở mọi nơi, lính canh hoảng loạn không kịp phản kích thì đã chết gần hết.
Hai cung tên lúc nãy hợp lại làm một cây kiếm, bay theo cô.
Sau khi năm người bọn họ làm việc tăng dân số cho Yên Tử quốc thì thỏa mãn nằm trên giường.
“Chủ thượng! Kho vũ khí lại bị đánh cắp hết rồi.” Thủ hạ chạy vào, bất chấp tất cả mà báo cáo với Nam Cung Mặc Tư.
“Cái gì!” Lần này không phải chỉ một mình Nam Cung Mặc Tư tức giận, mà cả ba người nam chính còn lại cũng tức giận.
Kho vũ khí là bốn người bọn họ bỏ vàng bạc vào để mua, nếu mà bị đánh cắp thì cục tức này bọn họ nuốt không trôi.