Khi đi vào đấy, các anh em muốn đến tiễn anh nhưng Cảnh Dực không cho, bản thân tự đẩy xe lăn đi vào, hai chân anh bị gãy ở mức độ khác nhau, bên trong bắn tám cây đinh sắt, bên ngoài bắn bảng thép.
Cảnh sát giúp anh cởi quần áo tiến hành kiểm tra sức khỏe, có một vị cảnh sát lấy đi con thỏ trong tay anh, Cảnh Dực nhìn chằm chằm con thỏ hỏi, “Trong đó không có gì cả, có thể cho tôi không?”
Vị cảnh sát từ chối, “Đợi sau khi anh ra tù, những món đồ này sẽ trả lại cho anh.”
Cảnh Dực không nói chuyện, sợi dây đỏ trên cổ tay cũng bị yêu cầu tháo xuống, anh cúi đầu nhìn sợi dây đỏ ấy, rồi nói chuyện rất nhẹ nhàng, “Cái này để lại cho tôi đi.”
Vị cảnh sát kia nhìn nhìn, một sợi dây đỏ bình thường, máy dò cũng quét qua một lần, xác định không có gì nguy hiểm anh ta mới gật đầu, “Được.”
Cảnh Dực bị kết năm năm tù, bởi vì vết thương nặng nên được giảm đi một năm, chỉ còn lại bốn năm, nếu như anh biểu hiện tốt, cũng có thể ra tù trước thời hạn.
Cái trước thời hạn này, vốn không thể giải quyết vấn đề cơ bản nhất:
Ít nhất anh phải ở trong này từ ba đến bốn năm.
Đa số người đến ngồi tù thường thường mặt ủ mày chau, u uất trầm lặng, chỉ có Cảnh Dực cứ ôm một cuốn sách xin ở thư viện đọc chăm chú, anh đọc sách dạy thiết kế manhua, thật ra anh đọc không hiểu, chỉ muốn biết ngày ngày Minh Châu đang xem những gì.
Một người bạn tù cùng nằm viện ở bên cạnh thấy anh đọc một quyển sách suốt hai ba tháng, còn tưởng rằng đầu óc anh có bệnh, sau này, nhìn thấy Cảnh Dực cuối cùng cũng chịu đổi sách, chẳng qua là từ sách dạy thiết kế manhua biến thành sách dạy chế tác manhua.
Anh không biết vẽ, cảnh sát cũng không cho anh bút chì, thay vào đó chỉ cho anh một viên phấn và bút sáp màu.
Những thời gian rảnh, Cảnh Dực sẽ vẽ trên giấy, tính cách anh không thích nói chuyện, mỗi ngày ngoài tiêm thuốc uống thuốc làm vật lý trị liệu ra, việc còn lại chính là đọc sách dạy chế tác manhua, rồi vẽ bừa ra giấy.
Nửa năm sau, anh chuyển từ phòng bệnh của bệnh viện sang một phòng giam bình thường, vẫn một mình lặng lẽ vẽ vời, có một chàng trai đeo mắt kính tầm 30 tuổi thấy hình anh vẽ trên giấy có chút quen mắt, bèn bắt chuyện với anh.
Sau đó Cảnh Dực mới biết, chàng trai đeo kính này học ngành thiết kế manhua, còn là nhà thiết kế của một công ty lớn.
Cuộc sống bỗng chốc giống như bừng lên hy vọng.
Hy vọng của người khác là được ra ngoài.
Còn hy vọng của anh chính là: Minh Châu.
——oOo——