Hình Vân lại hỏi: “Lúc nãy em nói là có thu nhập thêm, sao anh không nghe em nói?”
“Chút tiền nhỏ mà thôi.” Tiết Doanh Song giải thích, “Giúp bạn học làm PPT kiếm thêm đó.”
PPT của Tiết Doanh Song làm tuy rằng không đẹp, thế nhưng là kiểu thiết thực, lại coi trọng tính logic, PPT rõ ràng dễ hiểu, rất được ưa chuộng trong trường học.
Có vài bạn học đúng lúc muốn tham gia hoạt động, cần dùng ppt thuyết trình, nên bỏ tiền nhờ cậu làm. Thật ra Tiết Doanh Song không tính lấy tiền, năng lực cậu được sinh viên đại học A thừa nhận, đã đủ khiến cậu vui vẻ rồi. Nhưng các bạn học kiên trì, cuối cùng đành phải nhận một ít tiền tượng trưng.
Mà số tiền đó, vừa khéo cậu gặp có người bày hàng bán tượng khắc gỗ, bèn mua một chú chó gỗ về.
“Giỏi quá đi!” Hình Vân nở nụ cười, “Em được nha Tiết Doanh Song, bây giờ đã có thể kiếm tiền nhờ PPT rồi! Con chó nhỏ này con ý nghĩa quan trọng, anh phải giữ cả đời.”
Nói xong hắn lại cầm chó nhỏ lên quơ quơ, cười nói: “Chào chó con, tao là chủ nhân của mày nè. Giới thiệu cho mày nha, bên kia là chủ nhân của tao.”
Tiết Doanh Song chưa từng mua những thứ như thế, rất sợ Hình Vân không để vào mắt. Bởi vậy mua xong vô cùng thấp thỏm, đã nhiều ngày chưa dám lấy ra.
Lúc này thấy Hình Vân yêu thích như vậy, trọng bụng cậu cũng thật vui vẻ.
Cậu vừa vui, cũng quên rằng “cả đời” của cậu cùng Hình Vân là không có kết quả.
*
Hình Vân thích chú chó gỗ không phải bởi vì cho có lệ với Tiết Doanh Song, mà là thật lòng yêu thích.
Đây là món quà đầu tiên mà Tiết Doanh Song tặng hắn… Ngoại trừ “món quà đầu tiên” là báo cáo hàng quý ra, bởi vậy đối với hắn mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Hơn nữa hắn càng nhìn càng cảm thấy chú chó này cũng đáng yêu hệt như chó xấu mà hắn vẽ, không thích sao được.
Mấy ngày tiếp theo, Hình Vân còn đeo chú chó gỗ bên người.
Sáng đến công ty thì đặt trên bàn làm việc, tan việc lại mang nó về thư phòng, rảnh rỗi thì sờ vài cái, thầm thì tâm sự vài câu.
“Ẻm đang nấu cơm cho tao đó.” Hình Vân nói với chú chó gỗ, “Nghe nói làm đồ ăn ngon đó, mày biết ăn gì hôn?”
Hình Vân nói vài câu, lại cảm thấy mình có chút ấu trĩ, vội vàng ném chú chó gỗ sang một bên, đứng dậy đi ra.
Tiết Doanh Song đang nấu cơm, sao hắn có thể rảnh rang chứ? Đương nhiên phải tìm chút việc nhà để làm rồi.
Hình Vân lượn một vòng trong nhà, không biết phải làm gì hết.
Bây giờ lau nhà đã có máy lau nhà, quần áo sáng cũng giặt xong rồi, hắn hết việc làm rồi.
Hắn lau bàn lát nữa ăn cơm, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Hắn có thể đổ rác nha!
Hình Vân vừa nghĩ ra, lập tức hành động. Hắn tìm túi rác lớn, đổ hết rác trong mấy thùng rác trong nhà vào, xuống lầu đến phòng chứa rác trong tiểu khu, ném đi, ném túi rác vào thùng rác lớn. đam mỹ hài
Về đến nhà, việc đầu tiên của Hình Vân là tìm Tiết Doanh Song khoe công.
“Anh càng ngày càng giỏi nha!” Tiết Doanh Song cười, “Mau đi rửa tay, cơm làm xong rồi, mau ăn thôi!”
Được Tiết Doanh Song khen ngợi, Hình Vân mát ruột mát gan, ăn cơm tối nhiều thêm một chén.
Sau cơm tối, Hình Vân ôm Tiết Doanh Song nói chuyện, lại cùng nhau về thư phòng.
Hình Vân có văn kiện cần xem, Tiết Doanh Song lại phải chuẩn bị bài kiểm tra ở đại học A, hai người ai cũng đều cố gắng.
Thời gian không biết qua bao lâu, công việc Hình Vân đã xong. Hắn đứng lên duỗi lưng một cái, lại ngáp một cái, buồn ngủ rồi.
“Anh đi ngủ đi, ” Tiết Doanh Song nghe hắn ngáp, ngẩng đầu lên nói, “Ngày mai em có bài kiểm tra, còn phải học bài tý.”
“Không sao, anh ở cùng em.” Hình Vân lại ngồi xuống ghế.
Hình Vân nhìn điện thoại, cảm thấy nhàm chán, vô thức vươn tay định lấy chú chó gỗ của hắn để chơi.
Chỉ là hắn vừa mò, phát hiện chú chó gỗ không còn ở cạnh máy tính nữa.
Đâu rồi?
Hình Vân tìm trên bàn mấy lần, vẫn không tìm thấy. Hắn không tin chuyện lạ, lục lọi thêm lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng chú chó gỗ.
“Làm sao thế?” Tiếng động Hình Vân tìm đồ không nhỏ, Tiết Doanh Song chú ý.
“… Chú chó gỗ mất tiêu rồi.” Hình Vân bứt rứt nói.
“Anh tìm trong túi chưa?”
“Đã tìm.”
“Hay là bỏ ở công ty rồi?”
“Lúc nãy trước khi ăn cơm anh còn cầm nó mà.”
“Anh đừng gấp, nghĩ lại xem để chỗ nào, có phải rớt xuống đâu hay không? Coi trên sàn chưa.”
Trên sàn… Hình Vân cúi đầu nhìn một vòng, trên sàn cũng không có. Đột nhiên, hắn liếc về thùng rác dưới gầm bàn.
Thùng rác là để hắn ném giấy vụn, bình thường để bên cạnh. Hôm nay trước bữa tối hắn có sắp xếp một số hóa đơn không cần thiết, nên kéo thùng rác ra ngoài.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
Hắn ngẩng đầu nhìn đống văn kiện trên bàn.
Khi đó hắn ném chú chó gỗ lên đống văn kiện, đống văn kiện hơi cao, có lúc đặt bút lên cũng bị lăn xuống.
Nếu chú chó gỗ lăn xuống, vậy vị trí vừa khéo sẽ rớt xuống… Hình Vân cúi đầu, nhìn thấy thùng rác.
“… Chó con rớt vào thùng rác.” Hình Vân lẩm bẩm nói.
“Nhặt lên là được rồi, ” Tiết Doanh Song nói, “Em rửa giúp anh.”
“Không phải!” Hình Vân ngẩng đầu sốt ruột nói, “Anh mới đi đổ rác xong, nó bị anh ném vào thùng rác ở tầng dưới cùng mấy rác thải khác!”
Im lặng.
Ba giây về sau, Tiết Doanh Song cười một tiếng: “Vậy cho nó đi thôi.”
Hình Vân: “Không được! Đó là chó con em mua cho anh!”
Tiết Doanh Song: “Em mua thêm một con cho anh.”
Hình Vân: “Không giống nhau, nó là độc nhất vô nhị!”
Tiết Doanh Song không hiểu sự kiên trì của Hình Vân: “Một đồ chơi nhỏ thôi mà, mất thì mất thôi.”
Hình Vân càng nghĩ càng tự trách: “Sao được chứ? Anh quá cẩu thả rồi, sao anh lại làm ra việc này chứ?”
Hình Vân sốt ruột không thôi, bất giác muốn cào bản thân. Tiết Doanh Song thấy thế, vội vàng tiến lên đè tay hắn lại, dịu dàng an ủi: “Chó con đã từng có chủ nhân, nó đã rất mãn nguyện rồi.”
Hình Vân nhìn Tiết Doanh Song, ánh mắt hoài nghi.
“Anh đừng lo lắng cho nó, sau này nó sẽ gặp được người rất rất tốt.”
Hình Vân im lặng.
Tiết Doanh Song nắm tay Hình Vân, đứng lên nói: “Đi thôi, muộn rồi, anh nên đi ngủ thôi.”
Tiết Doanh Song một mạch kéo Hình Vân về phòng ngủ chính, để Hình Vân nằm lên giường, lại đắp chăn cho Hình Vân.
Tiết Doanh Song hôn hắn, khẽ nói: “Ngủ đi, đừng nghĩ nữa, đều là việc nhỏ, sẽ qua thôi.”
*
Mười hai giờ khuya, Tiết Doanh Song ngồi trước bàn học, vẫn đang học tập.
Sau khi từ phòng ngủ chính về, cậu học bài thật ra không quá chăm chú. Cậu bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn bàn đọc sách Hình Vân bên cạnh.
Nhìn ra được, ban nãy Hình Vân vô cùng buồn khổ.
Thật ra cậu không hiểu, một món đồ nhỏ giá rẻ như vậy, tại sao Hình Vân phải chật vật đến vậy.
Hình Vân có rất nhiều tiền, đừng nói chú chó gỗ, chú chó vàng cũng có được, cần gì phải phải cố chấp với một món đồ chơi nhỏ như thế?
Đó chẳng qua là một con chó gỗ chế tác cẩu thả, hình dáng sơ sài mà thôi.
Người khác nhìn món đồ chơi đặt trên bàn Hình Vân, nói không chừng còn cười nhạo Hình Vân gu thẫm mỹ kém.
… Đừng nghĩ nữa.
Tiết Doanh Song lại cúi đầu xuống, tiếp tục học bài.
Nhưng mà, mặc dù cậu muốn học tập, trong đầu lại bất giác hiện lên bộ dạng khổ sở của Hình Vân.
Ngày mai nếu như Hình Vân vẫn chưa quên được, chẳng phải càng khổ sở hơn sao?
Chó con cậu tặng cho Hình Vân, rõ ràng là muốn cho Hình Vân vui vẻ. Sao sau đó, lại khiến Hình Vân khổ sở chứ?
Không phải cậu muốn cho Hình Vân hạnh phúc sao?
Tiết Doanh Song nghĩ đến đây, lập tức để bút xuống.
Cậu lặng lẽ ra ngoài thư phòng. Cửa phòng ngủ chính tối om, Hình Vân ngủ rồi.
Cậu bước nhẹ không dám làm phiền, nhẹ nhàng ra cửa, cầm chìa khoá, cẩn thận mở cửa ra.
———Quá trình edit rất chi là ê đít, hãy dùng hàng chính chủ ———-
Rạng sáng, trong tiểu khu bốn bề yên lặng. Tiết Doanh Song đi trong vườn hoa tiểu khu, bước nhanh về phía phòng chứa rác.
Cậu phải nhanh chóng tìm chó con về, miễn cho đến giờ rác bị dọn sạch.
Ngoài phòng chứa rác, Tiết Doanh Song còn chưa đi vào, đã nghe âm thanh truyền ra từ phía trong, hẳn là có gia đình khác đang đổ rác.
Tiết Doanh Song không do dự, cũng không sợ bị người ta thấy cậu đang lục lọi rác thải, đi thẳng vào phòng chứa rác.
Trong phòng chứa rác, chỉ thấy một thùng rác lớn bị lật nhào, rác chất đầy đất.
Mà trong đống rác, Hình Vân đang tìm kiếm.
“Hình Vân…” Tiết Doanh Song sửng sốt.
Chỉ thấy Hình Vân còn mặc áo ngủ chó bảy màu, xắn tay áo, ngồi xổm trong đống rác lục lọi.
Bây giờ là mùa hè, mùi phòng chứa rác càng khó ngửi. Hình Vân không đeo khẩu trang, càng không mang bao tay, tay không tìm kiếm trong mấy bao rác, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lúc hắn ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Doanh Song đang đứng trước mặt, cũng sững sốt.
Bọn họ chẳng ai ngờ rằng, vậy mà hơn nửa đêm lại gặp nhau trong phòng chứa rác.
“Sao em đến đây?” Hình Vân hỏi.
“Đương nhiên là đến tìm chó con cho anh!” Tiết Doanh Song dở khóc dở cười, “Anh không đi ngủ, đến đây làm gì? Ngày mai không đi làm à?”
“Anh không ngủ được, anh vừa nghĩ đến ném mất nó, bụng dạ anh liền bứt rứt.” Hình Vân nói, “Anh cóc thèm quan tâm nó thỏa mãn hay không, chủ nhân phải chịu trách nhiệm với chó con, sao chủ nhân có thể ném chó con đi, mình thì đi ngủ chứ?”
Tiết Doanh Song tiến đến, muốn tìm giúp. Hình Vân không cho cậu đụng, cậu nói: “Một mình anh tìm đến bao giờ?”
Thùng rác vô cùng lớn, từng túi rác lớn bên trong, còn là túi rác được tiểu khu phát thống nhất, căn bản không phân biệt nổi.
Tiết Doanh Song không để ý đến lời can ngăn của Hình Vân, trực tiếp bắt tay vào tìm.
Hình Vân thấy cậu đụng phải đồ dơ bẩn, đau lòng nói: “Sao em cũng không biết đeo khẩu trang, mang bao tay chứ?”
Tiết Doanh Song liếc hắn một cái: “Anh chẳng phải cũng vậy sao?”
Không bao lâu, trên người hai người đều cùng một mùi.
“Em giống kẻ lang thang.” Tiết Doanh Song tự chê xong, nhìn Hình Vân cũng bẩn, “Mà anh là chó lang thang.”
“Sao vậy chứ?” Hình Vân liếc cậu, “Người có thể là kẻ lang thang, mà chó có chủ nhân, thì không phải là chó lang thang nữa.”
Tiết Doanh Song bị cách nói của hắn chọc cười, lý luận liên quan đến chó trong đầu Hình Vân quả là một tuyển tập nha.
Lại thêm vài phút nữa, Tiết Doanh Song cầm một túi rác. Hình Vân đã từng nói rác hôm nay không nhiều, túi rác rất nhẹ, vừa phù hợp với miêu tả của Hình Vân.
Quả nhiên vừa mở ra, Tiết Doanh Song vừa sờ, đã sờ được một món đồ chơi cứng cứng.
Lấy ra nhìn, là chó con của Hình Vân.
“Anh xem, đây là cái gì?” Tiết Doanh Song quơ quơ chó con trong tay.
Đôi mắt Hình Vân lập tức sáng lên, mừng rỡ: “Chó con của anh! Em tìm được nó rồi!”
Hình Vân vui mừng khôn xiết, không nhịn được muốn ôm Tiết Doanh Song.
Nhưng trước lúc ôm, bỗng nhiên hắn nhận ra mình bị bẩn, vội vàng dừng lại.
Nhưng mà hắn vừa dừng lại, Tiết Doanh Song lại chủ động nhào vào trong lòng ngực hắn.
Hai người hệt như kẻ điên, hơn nửa đêm mà cả người vô cùng bẩn, ôm nhau trong đống rác cười như điên.
Bọn họ đều muốn hôn nhau, nhưng quả thực bẩn quá rồi, chỉ có thể nhìn, lại cười vang.
Mình đã tìm được bảo bối của Hình Vân! Tiết Doanh Song nở nụ cười từ đáy lòng.
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên cậu cảm thấy tình yêu vô cùng đẹp đẽ. Cứ như thế tiếp tục tiến bước, dường như ngay cả người như cậu cũng có thể làm được.
*
Editor lảm nhảm nè:
– Vinh Đình: Tín vật ta cho Giang Tiểu Mãn một chiếc Kim Miêu vàng 9999
ଲ(ⓛ ω ⓛ)ଲ
– Hình Vân: Chó gỗ tui là vô địch. Gấu (^◔ᴥ◔^)