Thái tử thấy vậy liền lên tiếng khuyên ngăn.
” Ngươi không bằng không cớ mà vu oan cho cửu vương phi, gây tổn hại đến danh tiếng hoàng gia, làm náo loạn hậu cung, chuyện này ta sẽ bẩm báo lên hoành thượng và thái hậu. ”
” Người đâu, áp giải An Hoà Quận chúa đến đại lý tự tạm giam, chờ lệnh phán xét của hoàng thượng ”
Nghe vậy Lâm Thuần An đã thật sự hoảng loạn và run sợ, ngày thường ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng và thái hậu nên không nể nang ai, để giờ đây đến một người nói giúp cũng không có.
” Đừng mà, muội biết sai rồi, hãy tha cho muội lần này đi.. ”
” Dực ca ca, muội biết sai rồi, huynh nói giúp muội một câu với thái tử đi mà. ”
Dù có kêu khóc thảm thiết thì Lâm Thuần An vẫn bị đám vệ binh lôi đi.
Sau khi giải quyết xong xuôi hết thì mọi người cũng bắt đầu giải tán, Hàn Lam Nguyệt cũng đổi sang phòng khác để nghĩ ngơi.
” Rốt cuộc chuyện là thế nào… ”
Khi chỉ còn lại Sở Bắc Dực và Hàn Lam Nguyệt ở trong phòng, hắn muốn biết rõ tình hình của cô lúc đó, và biết chắc chắn đây là kế hoạch của ả quận chúa kia.
Hàn Lam Nguyệt cũng không chút che giấu mà tường thuật lại mọi chuyện.
Thật ra khi Hàn Lam Nguyệt bảo Tiểu Lan và Tiểu Nhu thổi tắt ánh nến là vì đã biết có người nghe lén ở bên ngoài.
Tiểu Lan và Tiểu Nhu thông qua ánh mắt đã hiểu ý của vương phi, nên khi khói mê được thả vào thì bọn họ đã dùng khăn bịt mũi lại và giả vờ ngủ mất.
Lúc gã kia vừa bước vào thì ba người các cô ngay lập tức lao ra áp chế hắn, Hàn Lam Nguyệt võ công vốn đã lợi hại nay lại có sự giúp sức của Tiểu Lan và Tiểu Nhu nên tên kia nhanh chóng đã bị bọn cô trói lại dưới chân.
Sau một lúc tra hỏi thì hắn cũng khai ra, hắn chỉ là một thị vệ bình thường, chính quận chúa đã sai khiến hắn làm mất hết thanh danh của cửu vương phi, sau đó quận chúa sẽ dẫn người đến bắt quả tang, và quận chúa cũng mua luôn mạng của hắn, nếu hắn bị đem đi xử tử, cô ta sẽ chiếu cố đến người nha của hắn.
Nhưng hắn vì ngưỡng mộ tài đức của Hàn Lam Nguyệt nên nhất quyết không làm ra việc khốn khiếp đó, nào ngờ quận chúa thâm hiểm xảo trá, lại đem vợ con và cha mẹ hắn ra uy hiếp, nếu không làm sẽ lập tức cho người đến khử người nhà của hắn, khiến gã thị vệ dù không muốn không thể không nghe theo.
Sau khi biết được sự tình, Hàn Lam Nguyệt bảo hắn nhanh chóng rời đi, còn đưa cho hắn lệnh bài của Dực vương phủ, bảo hắn đến tìm La Thiên để cầu cứu và bảo vệ người nhà.
Vì biết được kế hoạch nên cô đã tránh được một kiếp nạn.
Sau khi nghe xong, Sở Bắc Dực vô cùng tức giận, lại dám đánh chủ ý lên người cô!.
Lâm gia cũng nên biến mất được rồi.
” Ân oán của ta thì tự ta sẽ báo, chàng đừng nhúng tay vào. ”
Thấy Sở Bắc Dực như muốn huyết tẩy Lâm gia, Hàn Lam Nguyệt liền lên tiếng ngăn cản, vì cô có thù thì sẽ tự mình báo, chỉ có nhu như vậy cô mới có thể hả giận.
” Được, đều nghe nàng hết. ”
Sở Bắc Dực tạm thời hạ xuống cơn giận, vẻ mặt thay đổi tức thì, hắn nắm tay cô dịu dàng nói.
” Nếu cần gì nàng cứ nói với ta ”
” Vi phu sẽ giúp nàng hả giận ”
” Được… ”
Hàn Lam Nguyệt trả lời.
” Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi thôi. ”
Hắn cởi đi chiếc áo bào bên ngoài, xong lại đi đến ôm Hàn Lam Nguyệt lên giường.
” Chàng… ”
” Nằm yên nào ”
Hắn ôm chặt cô vào lòng, cứ như vậy an yên mà thiếp đi, có lẽ là vì hắn đã uống say, mùi rượu vẫn còn thoang thoảng quanh chớp mũi của cô.
Nằm trong vòng tay to lớn của Sở Bắc Dực, lắng nghe từng nhịp đập của hắn vang lên bên tai, hơi thở nam tính và ấm áp của hắn, khiến cô có được cảm giác an tâm đến lạ.
Xong Hàn Lam Nguyệt cũng dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng ôm đầy nâng niu của Sở Bắc Dực, lúc này Sở Bắc Dực mới từ từ mở mắt ra nhìn nữ tử nằm trong lòng mình, ánh mắt hắn thập phần ôn nhu.
Đưa tay vén sợi tóc vương trên khuôn mặt mỹ miều của cô, hắn lại nhỏ tiếng thì thầm.
” Ta sẽ không để ai ức hiếp nàng, dù chỉ là một ý định, ta cũng sẽ không tha cho kẻ đó. ”