Cô vừa mở mắt ra thì cơ thể đau nhức khiến cô rùng mình cảm lạnh. Đôi mắt vẫn sưng húp lên khi mở mắt ra vẫn còn mờ lòa không thấy rõ. Đến khi tỉnh hẳn thì thấy trước mắt là một cuộc xung đột. Nhìn anh trai mình bị Zane chĩa súng tới, Kaylin bất an không thể nằm yên. Ngón tay cô di chuyển nhưng không nhiều. Cô dùng hết sức để nâng cơ thể mình dậy nhưng dường như không ổn. Hơn hết còn không có ai thấy cô tỉnh lại. Việc họ đang hướng đến là việc Zane chĩa súng về phía Austin, mà Austin cũng ngược lại như vậy.
Nước mắt rơi lã chã, đến cả khuôn mặt cũng méo mó vì cô đang cố hết sức để đứng dậy. Nhưng cuối cùng thì bị lăn xuống giường, bản thân không còn khả năng phản xạ nên khi tiếp đất đều đau đến mức kinh hoàng. Cơ thể bất động, đến cả những ngón tay run rẩy mà giống như đang bị co giật thì đúng hơn.
Những người trong phòng lúc này mới để ý.
Austin vừa thấy Kaylin ngã liền vứt bỏ súng qua một bên mà đi tới chỗ cô. Anh đi tới đỡ nhẹ lấy từ phần cổ của Kaylin trở lên. Hành động đều rất nhẹ, chỉ sợ cô sẽ đau.
– Kaylin, em tỉnh rồi. Thấy trong người thế nào? Để anh đi báo với bác sĩ. – Giọng nói của Austin cũng thay đổ ngay, không còn giống như lúc tra hỏi với Zane. Hiện tại đều ân cần, quan tâm Kaylin hết mức.
Vừa được Austin ôm trong lòng, dòng nước mắt nóng trực trào tuôn ra. Kaylin run run, đến việc nức nở cũng khiến các dây thần kinh của cô đau nhức không thôi.1
Cô nhìn anh, cũng chỉ có thể nhìn anh. Nếu như cô có thể nói thì có lẽ cô sẽ bảo anh yên tâm, bản thân cô vẫn ổn để anh khỏi lo lắng như vậy. Nhưng ông trời lại tàn nhẫn mà cướp đi giọng nói của cô. Đến bây giờ cô chẳng còn sức để mà viết ra những lời cô muốn nói được.
Nhưng chẳng để hai anh em Austin có thể nhìn nhau lâu hơn, Zane liền đi tới tách hai người ra. Bản thân anh ôm cô đặt mạnh lên giường. Điều này làm Kaylin đau đến mức phải thở ngớp lên như cá vậy.
Đến khi Zane định buông tay thì Kaylin dùng bàn tay còn di chuyển được mà nắm lấy phần áo của anh. Cô run rẩy, đến cơ thể cũng bứt rứt khó tả. Mọi người có lẽ sẽ nghĩ Kaylin muốn bám lấy Zane nhưng cô chỉ là muốn níu kéo anh lại chút thời gian. Để tránh trường hợp Zane định làm hại Austin, cô sợ anh trai mình sẽ bị hành hạ thê thảm như mình nên mới giữ Zane lại.
Nhìn đôi mắt sưng húp của cô, tròng mắt còn đỏ lên đáng thương. Zane vung tay, định ra tay với cô nhưng nghĩ lại thì liền hất bỏ bàn tay đang nắm lấy áo của mình. Vuốt lại quần áo, sau đó lạnh nhạt mà rời khỏi phòng.
Mọi thuộc hạ trong phòng thấy thế mà cũng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Austin với Kaylin. Anh đi tới ngồi cạnh cô, còn hỏi thăm sức khỏe của cô rất nhiều. Cứ thấy trong mình tội lỗi biết bao, vì đồng tiền mà để Kaylin cứ rơi vào thế giới đen tối không có lối ra như này. Trong phút chốc anh đã nghĩ sẽ đưa Kaylin về với cuộc sống của cô, nhưng có lẽ chính vì xã hội mà anh đã thấm nhuần tư tưởng xấu xa từ khi mới sinh ra nên việc suy nghĩ len lói trong đầu anh đã bị dẹp sang một bên.
Nhìn Kaylin đều thấy cô rất cô đơn. Dù cho là anh đã nói sẽ nhận làm anh trai của cô, nhưng dường như trong thế giới riêng của Kaylin, cô vẫn chưa thể hòa nhập được với điều đó. Vẫn luôn thu mình, sợ mọi thứ xung quanh. Có lẽ vì từ nhỏ đã vậy nên bây giờ rất khó để bảo cô thoát ra khỏi thế giới cô đơn chỉ có bản thân cô trong đó.
Đến ngay cả việc ôm cô để an ủi, Austin cũng thấy Kaylin dù rất đau nhưng cô lại muốn anh ôm thật chặt. Có lẽ cô muốn biết đây không phải là mơ, trong những lúc như này vẫn còn người quan tâm đến cô.
Nước mắt của Kaylin cứ rơi không ngừng, mãi sau đó cô mệt lả dần thϊếp đi lúc nào không ngay. Austin ngồi đó cũng chỉ biết thở dài. Anh biết cuộc sống của cô không tốt đẹp gì, giờ lại dính thêm Zane thì quả thực không có chút nào là tốt đẹp ở đây. Chỉ mong sau này mọi thứ sớm kết thúc, khi đó cô trở về với xã hội của cô, còn anh và Zane cũng sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa.