Tới lượt Tử Lan á khẩu.
Gương mặt tái nhợt,cô đưa mắt nhìn Giám Đốc Lưu ở phía đối diện. Chẳng phải anh ta luôn ghi tên cô ở dưới bản vẽ sao? Nhưng sao giờ Lục Diệp Bằng lại hỏi câu hỏi này.
” Là cái này”
Tử Lan nhất thời không biết phải làm sao, liền chỉ đại năm bức rời ra là của cô cho xong. Vốn dĩ cô cũng tham gia thiết kế nhưng dạo gần đây cô bị ba, mẹ liên tục quấy rầy xin tiền cho nên cô không thể nào có tâm trạng tập trung vào những bản thiết kế đành đùng đẩy cho cấp dưới làm hết.
” Bốp Bốp “
Diệp Bằng nghe xong lập tức vỗ tay cười lớn.
Lam Lam bên dưới đã không thể nào chịu nổi tiếng cười của anh nữa rồi. Mỗi lần anh cất tiếng cười lên như thế thì tay chân cô bắt đầu nổi da gà khắp nơi,mỗi lần như vậy cô biết chắc anh đang định làm chuyện gì. Có khi đang chuẩn bị mắng chửi một ai đó.
Lục Diệp Bằng bất ngờ đứng dậy cầm năm bức vẽ lên thẳng tay xé nát từng mảnh vụng trước mặt tất cả mọi người.
” Anh ” Tử Lan bất ngờ.
Cả kháng phòng cũng nhìn anh với ánh mắt đầy kinh hãi. Lần đầu mọi người được chứng kiến anh huỷ hoại thành quả của họ đã vất vả suốt mấy đêm liền để vẽ ra,mà anh lại nhẫn tâm xé nát chúng trước mặt họ.
Lam Lam chợt trợn mắt lên nhìn về phía anh.Không biết chuyện gì mà khiến anh có thể tức giận đến như vậy.Đây cũng xem như lần đầu trong công việc mà cô thấy anh có thái độ như vậy.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng bắt chợt liếc qua nhìn thẳng vào Lam Lam,thấy cô cũng đang nhìn anh,anh liền lập tức cong môi lên cười nhẹ.
” Năm bản thiết kế này của ai mau đứng lên cho tôi…” Anh lập tức buông ra một câu khiến mọi người phải chết đứng một lần nữa.
Tử Lan nghe xong,ánh mắt chợt tối đi.Sau đó ngẩn người ngước mắt nhìn Diệp Bằng dùng một giọng điệu mỉa mai nói khích anh.
” Tổng Giám Đốc! Muốn gì cứ nói thẳng đừng vòng vo…..Sau anh không mạnh dạn nói thẳng ra anh đang kiếm cớ bênh vực vợ của mình”
Lam Lam giựt mình.Khi thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô khi nghe xong câu nói của cô ta.Phản ứng bây giờ cô phải nên né tránh,không thôi sau này cô cũng như Tử Lan lúc trước,bị mọi người khi dễ xem thường vì dựa hơi nhà chồng.
Gương mặt Lục Diệp Bằng thoáng chốc lạnh nhạt,ngẩng đâu lên nhìn cô ta,ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Trước đây, không ai nghĩ vị giám đốc này sẽ vì người phụ nữ của mình mà ra tay với cấp dưới.Nhưng thái độ của anh vừa rồi thì xem ra lời nói của Chủ Nhiệm Dương hoàn toàn chính xác.
Lục Diệp Bằng lại ngồi xuống lần nữa dựa thẳng vào ghế,liếc mắt nhìn Dương Tử Lan, hai tay chấp lại ngữ khí ung dung.
“Nếu tôi nói phải thì sao? “
” Anh…. “
Tử Lan tức giận nghiến răng lại Cô lập tức đập tay lên bàn chỉ thẳng tay vào Lam Lam.
” Anh vì cô ta mà công kích tôi”.
” Cô là ai mà tôi không thể… Huống hồ cô ấy là vợ của tôi còn giỏi hơn cô rất nhiều lần”Lục Diệp Bằng hừ lạnh một tiếng đưa ánh mắt nhìn Lam Lam.
Lam Lam rụt rè xoay đầu đi chỗ khác.
Tử Lan giận dữ nói:
” Bằng chứng đâu…. Anh lấy bằng chứng ra công nhận tài năng của cô ta”
Diệp Bằng nghe xong cười lạnh trả lời:” Được”
Diệp Bằng quay lưng lại nhìn người trợ lý của mình ra lệnh.
” Ý Hiên! Cậu lấy một chiếc ghế lại đây”
” Dạ! “
Chỉ trong vòng một phút Ý Hiên đã mang chiếc ghế tới để kế bên cạnh anh.
Lúc này, Lục Diệp Bằng đột ngột đứng lên đi về phía Lam Lam.
Lam Lam có một chút sợ hãi. Không hiểu sao, có một dự cảm chẳng lành đang nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô.Lam Lam cảm thấy cả người mình cứng đờ, trái tim bắt đầu đập loạn xạ cho đến khi Lục Diệp Bằng đứng trước mặt cô.
Hô hấp của Lam Lam ngưng lại. Ánh mắt chợt tối đi. Khi cô chuẩn bị ngẩng mặt lên nhìn Lục Diệp Bằng thì anh đã ngang nhiên nắm lấy đôi bàn tay của cô, kéo cô đứng lên.
Anh dẫn cô đến chiếc ghế đó bắt cô ngồi xuống bên cạnh anh. Dùng một giọng điệu của một người lãnh đạo tuyên bố.
” Kể từ ngày hôm nay, Tần Lam Lam sẽ phụ trách chức vụ Giám Đốc thiết kế sáng tạo và sẽ là cấp trên của tất cả mọi người ở đây”
Tất cả mọi người nghe xong liền đổ dồn ánh mắt vào cô.Chức vụ đó giống như bao gồm phân nửa công ty đã thuộc về cô. Có thể chỉ sau Tổng Giám Đốc và Phó Giám Đốc thôi. Như vậy Giám Đốc Lưu và Chủ Nhiệm Dương sẽ ra sao khi không còn chỗ đứng trong lĩnh vực đấy.
Suốt mấy tháng nay, mọi người đã làm chung với Lam Lam và biết cô có yêu cầu rất cao cho mỗi bản thiết kế,cô là người cầu tiến không bao giờ để cho sai sót và đặc biệt còn rất nghiêm khắc không khác gì phiên bản nữ của Tổng Giám Đốc.
Lục Diệp Bằng vừa dứt lời, thì Tử Lan đã tăng tốc độ tức giận của mình lên đỉnh điểm. Cô đứng dậy đi tới trước mặt anh lớn tiếng nói.
” Anh đang làm gì vậy! Anh không hỏi ý kiến của Chủ Tịch và Phó Giám Đốc mà đã phân phó cho cô ta…. Giả lại cô ta cũng chưa đạt thành tích nào cao mà có thể ngồi lên vị trí đó”
” Vậy cô có sao? ” Diệp Bằng lạnh lùng buông ra một câu hỏi.
Anh ngồi xuống ghế thì cũng kéo Lam Lam ngồi xuống theo, bàn tay anh vẫn luôn nắm chặt tay cô. Giống như anh đang sợ,chỉ cần anh buông tay cô ra một giây thôi thì cô sẽ lập tức biến mất.
Lam Lam vùng vẫy đôi tay dưới bàn,cô không muốn mọi người nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét. Nhưng hành động của cô càng khiến anh phải nắm chặt cô hơn. Thậm chí anh đan thẳng bàn tay của anh vào lòng bàn tay của cô.
Lam Lam đưa ánh mắt cảnh cáo về phía anh.Lục Diệp Bằng không quan tâm,ngữ khí lạnh nhạt,khinh thường lời nói của Tử Lan.
” Bổ nhiệm lại chức vụ còn phải hỏi ý kiến chồng cô sao? Nên nhớ người điều hành công ty là tôi không phải chồng cô”
” Anh… ” Tử Lan nghẹn lời.
” Nếu cô muốn bằng chứng thì tôi sẽ cho cô xem”
Diệp Bằng vừa nói xong thì Ý Hiên đã đưa tới hai tập hồ sơ trên bàn.Bàn tay của anh lập tức nhanh chóng lật ra một tập hồ sơ trước đưa tới trước mặt Giám Đốc Lưu.
” Cho tôi hỏi mười lăm bản vẽ này của ai?”
Giám Đốc Lưu nhìn vào bản thiết kế ngượng ngập xoa xoa mũi, rồi ngước mắt nhìn Tử Lan,tỏ vẻ muốn che giấu giúp cô…. Nhưng ký hiệu của Lam Lam để trên đó thì anh ta muốn nói dối cũng không được. Từ trước đến giờ Lam Lam không bao giờ cho ai khác cướp công lao của mình đã bỏ ra. Thường cô làm xong cũng đều ký một cái gì lên đó,bút danh hay ký hiệu gì đó.
Vấn đề ở đây anh không biết Tổng Giám Đốc có biết ký hiệu đó của Lam Lam không? Vì ngoài cô ra thì chỉ có anh là biết. Nhưng anh lại suy nghĩ,hai người họ đã là vợ chồng với nhau rồi chẳng lẽ Tổng Giám Đốc không biết.
Giám Đốc Lưu cũng không hiểu tại sao Lam Lam thường làm dấu như vậy để làm gì. Cùng chung một bộ phận,bản thiết của cô được chọn thì công lao cũng thuộc về bộ phận và cũng là tất cả mọi người mà.
Lam Lam ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bản thiết kế của mình. Cô vừa định lên tiếng trả lời thì Giám Đốc Lưu đã nhanh hơn cô trả lời trước và nói câu trả lời khiến cô phải chết sững.
” Là tất cả của bộ phận chúng tôi… Mọi người cùng nhau làm”
” Giám Đốc Lưu… Anh! ” Lam Lam tức giận không nói lên được lời nào.
Đôi môi Lục Diệp Bằng bất giác cong lên cười nhẹ.
” Lam Lam!Em muốn nói gì?”
Lam Lam nhíu mày,quay lại nhìn anh nhưng chỉ vài phút sau cô lại rụt đầu xuống nói với giọng nói yểu xìu.
” Không… Có gì!”
“Rầm”
” Lam Lam!” Diệp Bằng tức giận ngữ khí không vui quát lớn tên cô.
Lam Lam giật mình ngẩng mặt lên nhìn thẳng gương mặt anh. Sắc mặt Lục Diệp Bằng càng trở nên u tối đến đáng sợ. Anh lại lật thêm một tập hồ sơ kế bên.
Anh mạnh tay đẩy tới Tử Lan dùng con ngươi màu đen nhìn thẳng cô ta hỏi.
” Vậy cô nói bản thiết kế này của ai….? Của cô… Hay của một người khác?”
Cái này mới thật sự làm cho Tử Lan một phen chết sững. Bản thiết kế cô đã đánh cắp của Lam Lam năm xưa.Tại sao nó lại ở đây. Vì nó mà cô mới được chọn và mới có thể tiếp cận Lục Diệp Minh và được anh ấy để ý.
” Anh… “
Tử Lan trước kịp nói gì hết thì Lục Diệp Bằng đã ngang nhiên đẩy bản thiết kế đó tới trước mặt Lam Lam hỏi:
” Lam Lam! Em cho anh biết, cái này có phải là của em không?”
Khi Lam Lam đưa mắt nhìn xuống thì đáy mắt lập tức trợn lên đầy kinh hãi,cô nhanh chóng cầm lên xem thì đã không thể kìm chế cảm xúc của mình.Trái tim cũng vô thức đập nhanh.
Đây là bản thiết kế đầu tay của cô khi còn trên ghế nhà trường và cô cũng đã kỳ vọng rất nhiều nhưng không ngờ vào cái ngày cuối cùng cô chuẩn bị nộp thì nó lại biến mất không dấu vết khiến cô năm đó bị nhà trường trách phạt còn kỷ luật cô trước toàn thể nhà trường.Vì thiết kế năm đó là cô đại diện đi thi cho cấp quốc gia.
Nhưng hôm nay cô đã gặp lại nó.
Lam Lam siếc chặt ngón tay,chuẩn bị một màn dạy dỗ bài học cho cô ta,ánh mắt như giết người nhìn thẳng vào Tử Lan nghiến răng nói:
“Thì ra năm xưa tôi đã đoán đúng,chính cô là người ăn cắp bản thiết kế của tôi”
Năm xưa cô đã từng nghi ngờ cô ta nhưng không có chứng cứ để buộc tội cô ta với lại lúc đó không một ai còn tin cô nữa.Cô đã bị cô lập suốt mấy năm đại học cũng là đều cô ta gây ra.Cô ta có biết cô sống khổ sở như thế nào không?
Nhìn vào ánh mắt Lam Lam, trong lòng Dương Tử Lan nổi lên một cơn sóng dữ dội, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh. Đôi tay run rẩy bắt chợt giựt lên bản thiết kế trên tay của Lam Lam, cô liền dùng một giọng điệu chối bỏ.
” Cô nói gì vậy…..Tôi không hiểu cô đang nói gì?”
” Cô….! “Lam Lam lập tức nghiến răng tức giận đứng lên.
“Lam Lam! “
Lúc này,bàn tay vô thức đưa ra nắm lấy bàn tay cô.Anh biết cô đang rất giận nhưng trong lúc này anh chỉ biết ngẩng cao đầu nhìn cô với đôi mắt chiều mến gọi khẽ tên cô.
Anh liếc mắt nhìn mọi người ra lệnh.
” Cuộc họp đến đây kết thúc, mọi việc sẽ y như tôi sắp xếp. Từ ngày mai Lam Lam sẽ giữ chức Giám Đốc sáng tạo thiết kế. Không còn gì nữa mọi người ra ngoài hết cho tôi”
Tất cả mọi người nghe xong, cũng không dám náng lại đây làm gì nữa,trong khi không khí trong căn phòng này càng ngày càng căng thẳng. Họ chỉ để lại một ánh mắt khinh thường nhìn Lam Lam đang được chồng mình chống lưng ở phía sau.