Hắn nhìn cô, hơi tán thưởng, “Trông em thú vị hơn người bình thường nhiều, cưng ạ. Nhưng em lại bắt đầu đứng cùng chiến tuyến với phe chính nghĩa ngu xuẩn. Để tôi đoán chút nhé, Sherlock Holmes ra lệnh em trở thành gián điệp hai mang? Moi một kẻ mai danh ẩn tích trong thế giới như tôi?”
Vesper không có vẻ gì là hoảng sợ. Điều này đã thu hút Moriarty.
“Trừ khi ngài có thể mang lại cho tôi nhiều quyền lực hơn –” Vesper thôi cười cợt, nhìn hắn chăm chú, “Đơn phương đứng về phía ngài cũng không đem đến lợi lộc cho tôi. Nhưng gia nhập cùng Sherlock Holmes, tôi sẽ lập tức được nhân đôi giá trị.”
Bất kể bên nào thắng thì rõ ràng cô vẫn đạt được quyền lực hoặc lợi ích đáng kể. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô còn sống.
Moriarty kinh ngạc che miệng lại, “Chúa ơi, hãy nhìn nhóc con đầy tham vọng này đi.”
Nhưng ngay giây sau hắn đã tắt nụ cười, “Nếu tôi lập tức ra lệnh mấy tay bắn tỉa nổ súng, thì em chỉ còn cái nịt thôi, cưng ạ.”
“Giây phút anh tìm tới tôi thì tôi đã cầm chắc cái kết cục này rồi, không phải sao? Tình hình hiện tại chẳng có gì sai cả…” Vesper dửng dưng, “Nhưng nếu đúng như anh nói, mọi thứ trong thế giới này đều là trò chơi để anh giết thời gian, vậy bấy giờ tôi đang tự biến mình thành trò tiêu khiển tốt đây. Tất nhiên –”
Vesper cắn môi đầy hư hỏng, “Giáo sư Moriarty, nếu ngài quan tâm tới sự an toàn của mình hơn, thì quả thật nên bóp chết nhân tố bất định như tôi ngay và luôn đi.”
“Nhân tố bất định? Trông cô nhóc đáng yêu buồn cười này kìa…” Moriarty vui vẻ nhìn cô, “Trên thế giới này, tôi có thể mở được bất cứ cánh cửa nào ở bất kỳ đâu chỉ với vài dòng mã máy tính. Tất cả các tài khoản ngân hàng đều nhảm nhí. Chẳng còn bí mật gì nữa, vì tôi đã có chúng. Mã hóa vũ khí hạt nhân ư? Tôi sẽ làm nổ tung NATO nếu muốn.”
Moriarty bước đến gần cô. Ngón tay tái nhợt vuốt ve mái tóc dài của cô, “Mọi gian phòng bị khóa khắp thế giới. Có chìa khóa chính là quốc vương, cưng à. Em thực sự nên ngắm tôi đội vương miện.”
Bấy giờ hắn như đang đội vương miện, tay cầm quyền trượng, khoan thai nhìn cô, tựa hồ có thể nhảy múa theo điệu nhạc bất cứ lúc nào.
Vesper bỗng muốn nói – ngài không hổ là nữ hoàng drama của London.
Cô nàng tóc đen nở nụ cười hoàn hảo nhất với hắn, “Thế ngài chọn gì? Cho mấy tay sát thủ bắn chết tôi ngay lập tức, hay giữ mạng tôi lại, trở thành người chiêm ngưỡng đế chế tội phạm hoàn mỹ do ngài gây dựng.”
Moriarty nhìn cô chằm chằm mấy giây. Bỗng hắn nhoẻn miệng cười, thể hiện sức hút đặc biệt xinh đẹp nào đó, “Nếu nó không nhàm chán thì dù cho xung quanh chẳng có gì, thì tôi, một nhà ảo thuật gia, cũng vẫn đứng chính giữa sân khấu biểu diễn ảo thuật. Tôi vô cùng mong đợi biểu cảm kinh hãi trên khuôn mặt em.”
Toàn thân hắn toát lên sự bỡn cợt, như thể hắn phạm tội chỉ vì ghét cái thế giới hiện thực nhạt nhẽo tàn khốc. Hẳn đây là điều đáng sợ ở những tay phản xã hội uyên thâm. Hắn không hề có lương tâm và đạo đức. Vì vậy hắn chẳng bao giờ mong được tha thứ. Với hắn, nơi tận cùng thế giới là thiên đường hay địa ngục cũng không có gì khác nhau.
Đường ống nhắm hồng ngoại biến mất theo lệnh hắn. Dường như Vesper đã tạm thời thoát mạng.
Cô vừa mới yên lòng thì chợt bị Moriarty ôm eo, ép ngồi lên bồn rửa mặt. Còn tay trùm tội phạm lại đứng giữa hai chân cô ở khoảng cách gần kề.
Moriarty thở dài, “Em làm tôi phát điên rồi đấy, cưng à.”
Vesper chớp mắt, “Nếu tôi từ chối, mấy gã sát thủ hàng đầu kia có nhắm vào tôi nữa không?”
“Em có thể thử chút…” Moriarty cười ranh mãnh mà ngây thơ. Đôi mắt to màu caramel nhìn cô chằm chằm, “Lúc nào tôi cũng dở dở ương dương. Ai biết kết quả chứ?”
Vesper nhíu mày, “Túi quần anh nhét khẩu Beretta 92F hàng Ý à, hay do tôi nhầm?”
“Nay tôi mang khẩu Clock 17 của Áo…” Moriarty nhắc lỗi cô, “Và tôi bỏ nó vào túi âu phục.”
Vesper níu lấy vạt áo âu phục hắn, “Nói đến âu phục – hôm nay ngài mặc bộ âu phục kẻ sọc xám của Reiss.”
Chính xác là bộ đồ ưa thích mà cô đã đề cập vào lần cuối gặp nhau. Hắn còn cài chiếc ghim cà vạt hình con cáo.
Moriarty liếc xung quanh rồi nói, “Lúc bé tôi hay bị thằng nhóc chân to tên Karl Powers chế giễu. Và sau đó tôi đã khiến nó không thể “cười” được nữa.”
“Đừng dọa tôi, thưa ngài.” Vesper quàng cổ hắn. Hơi thở như phả lên mặt hắn, “Ngài cố tình thay âu phục vì tôi.”
Moriarty lạnh mặt, “Tôi chỉ cảnh cáo em một cách tử tế thôi, cưng ạ. Em phải biết tính tôi nguy hiểm thế nào.”
“Thì như ngài nói đấy, nếu không chán, dù có sắp chết cũng chẳng sao.” Vesper nói giọng ngả ngớn.
Napoléon giới tội phạm duỗi ngón tay tái nhợt vuốt ve gò má cô, “Em đã tự nguyện trở thành mồi nhử trong cuộc chiến này. Thật là quyết định ngu dốt.”
Giữa vua tội phạm và chính phủ Anh, Vesper có thể toi đời bất cứ lúc nào.
Hắn tiếp tục nhấn mạnh, “Đó không phải lời khen đâu.”
Vesper luồn ngón tay mềm mại ấm áp vào mái tóc hắn. Cô nhìn Moriarty chăm chú, “Thời điểm gặp anh, chẳng có gì là không bị anh chinh phục cả. Nếu như em chắc chắn phải từ bỏ thứ nào đó thì em tình nguyện để anh tước đi hết, chỉ xin anh hãy giữ lại cho em một đôi mắt – cho em được trông thấy anh.”
Moriarty nhíu mày vẻ nguy hiểm, “Trước mặt Sherlock Holmes, em cũng thủ thỉ tâm tình như này sao?”
Vesper: “…”