“Đây là thứ tử của quan tòng sự Vương Bảo, đồng hương của ta, cùng phục vụ trong quân ngũ. Vương tòng sự mất tích trong chiến trận nên ta cùng Vương công tử lưu lạc về đây,” Sở Viên Hoán đáp.
Thừa Lân đã nghe tới cái tên Vương Bảo rồi, ít nhiều có quan hệ với thái úy Vương Diệu tại kinh đô. “Thế mà nãy gặng hỏi lại không nói,” chàng nghĩ thầm.
“Hóa ra cũng là quan quân triều đình!” Quốc Kiến chỉ mặt bọn Đạo, Lân. “Cha ta đâu rồi, mấy người có biết không? Sao không ở ngoài kia cứu cha ta đi mà còn chui rúc vào đây? Bộ ham sống sợ chết sao?”
“Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!” Ô Di Đạo rút đao nhảy bổ vào trước mặt Quốc Kiến, tung sát chiêu Công Xạ Trảm, mũi đao vọt thẳng ra đằng trước như một viên đạn. Kiến không hề nhường nhịn, vung đôi thiết phiến thành chiêu Song Điểu Bức Trùng. Đôi quạt chặp vào nhau, kẹp cứng ngọn đao của Ô Di Đạo ở giữa. Đạo dùng sức giằng ra thì Quốc Kiến lại giằng ngược lại. Hai người đôi co liên hồi, không ai chịu nhường ai.
Tới Ô Di Hà cũng không giữ được bình tĩnh nữa. “Làm cái gì thế hả?” Hà gầm lớn, nhảy vào giữa hai người Kiến, Đạo, hai tay hai bên vận chiêu Cưỡng Lực Quyền đấm vào ngực cả đôi. Kiến và Đạo đều bật ngược lại đằng sau, lăn hai vòng dưới mặt đất, ai nấy đều ôm ngực nhăn nhó.
Quốc Kiến lồm cồm bò dậy, vẫn ngoan cố nói, “Đó! Ông sức mạnh có ở đó, sao không ở ngoài kia diệt giặc? Mấy người chẳng phải ham sống bỏ chạy lên đây, bỏ mặc cha ta đó sao?”
Kiều Sinh Nhai bước tới trước mặt Quốc Kiến, trầm giọng nói, “Tiểu sinh còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, ta không chấp lời lẽ của ngươi. Nhưng ngươi đừng nói lời nào nữa.”
“Sao? Ta nói có gì không phải?” Quốc Kiến lườm trở lại.
Sở Viên Hoán tức giận tát vào mặt Quốc Kiến một phát. “Vương Quốc Kiến, thôi ngay!”
“Sở thúc!” Quốc Kiến ôm má, sửng sốt nhìn Viên Hoán. “Tới cả thúc cũng vậy sao? Thúc xem, con nói có gì sai chứ?”
Thấy có loạn đả, vài kẻ dậy sớm trong sơn cốc ló mặt ra ngoài xem. Chẳng mấy chốc đã có hơn chục cặp mắt đổ dồn về phía bọn Kiến, Đạo.
“Tiểu tử ngươi nghĩ bọn ta đứng đó nhìn bọn giặc giết hại bá tánh sao? Cha ngươi chết, há cha ta không chết?” Kiều Sinh Nhai cũng không nhịn được mà mắng. “Trời sinh quốc lực Kim triều đã quá yếu đuối! Bọn ta đã làm hết sức rồi. Sao tiểu tử ngươi không nhảy vào giúp bọn ta một tay?”
Từ trong sơn cốc mới có tiếng vọng ra. “Sáng sớm tinh mơ, gì mà ồn ào thế! Im cho người ta ngủ!”
Sinh Nhai thấy mấy cặp mắt đổ dồn vào mình, lại nghe thấy tiếng chửi từ trong động vang ra, máu sôi sùng sục, mắng lớn, “Tên nào vừa nói thế? Ai?”
Họ Kiều cầm chiến phủ lên, nhảy vào trong sơn cốc. Dàn người đang ló mặt ra ngoài tự động tách ra cho hắn xông vào. Thấy một kẻ đang nằm ngay mép sơn cốc, ngáp ngắn ngáp dài, họ Kiều mới xách cổ hắn lên mà mắng, “Ngủ? Ngủ sao? Người Kim đang bị giày xéo ngoài kia, máu chảy thành sông, và tất cả những gì các người nghĩ đến chỉ là ngủ sao?” Nước bọt bắn cả lên mặt tên kia. Mặt tên nọ xám ngoét lại, răng đánh cầm cập vào nhau.
Nói rồi, Kiều ném hắn xuống mặt đất, tay lại chỉ thẳng mặt một người. “Ta thấy ngươi than rằng vợ ngươi bị bọn giặc khốn nó cướp đi. Lúc đó ngươi thân cô thế cô, không thể chống cự. Nhưng bây giờ đã có hơn năm chục đồng hương ở đây, các người ai nấy đều sung sức khỏe mạnh, hà cớ sao vẫn còn trốn tiệt trong sơn cốc này?”
Mấy người kia nhìn nhau một hồi, không ai nói gì. Càng nhiều người lại tràn ra ngoài xem hơn. Từ Túc Anh cùng hai kẻ cầm đoản kiếm đi theo sau cũng chạy ra. Một trong số hai kiếm nhân lớn giọng, “Đại hiệp! Trong này không được phép làm loạn!”
Kiều Sinh Nhai dựng chiếc chiến phủ của mình ra, dùng tay không thuận múa rìu vun vút. “Sao? Định bắt giữ ta lại sao? Giỏi lắm; lại đây bắt ta đi! Bắt được ta thì bắt luôn tướng Bạt Tác của Mông Cổ đi. Bắt đi. Sao không bắt?”
Từ Túc Anh mới dịu giọng, đôi tay hiện ra nội lực màu trắng ngần. “Đại hiệp xin hãy bình tĩnh lại. Mấy người tiểu nữ chỉ ở đây để không có xung đột gì không đáng có thôi.”
“Được.” Kiều Sinh Nhai gật đầu. “Cô đã ở đây rồi, thì cô làm chứng luôn cho ta!” Họ Kiều chỉ vào vết thương của mình. “Ta bị bọn giặc đâm suýt đứt lìa tay, nhưng không vì thế mà ta sợ chúng! Sau khi vết thương này lành lại, ta sẽ quyết sống mái với bọn chúng một trận nữa. Kẻ nào theo ta thì đừng nấp ở đấy nữa, mau bước ra đây!”
Mới đầu, không có ai bước lên. Thừa Lân mới đẩy nhẹ vào bả vai của Ô Di Hà. Hà hiểu ý, và hai người họ cùng bước tới trước mặt Nhai. Ô Di Đạo cũng theo bước tới trước mặt Nhai, rồi tiếp đến là Cổ Mạnh Ninh.
Rồi kẻ vừa nãy bị Nhai chỉ thẳng mặt thở mạnh một hơi, đôi bàn tay nắm chặt lại, bước ra phía trước. Hắn nói, “Tại hạ vẫn nhớ như in mặt kẻ đã bắt thê tử của tại hạ đi. Tại hạ cần phải gặp hắn một lần nữa. Quan nhân xin hãy đáp ứng cho.”
Rồi một người nữa, rồi một người nữa, rồi một người nữa cũng đứng lên phía trước. Thế rồi, một vị thiếu hiệp cũng chen vào giữa mấy người đó, đứng lên hàng đầu, khuôn mặt ngạo nghễ hiên ngang. Đó là Vương Quốc Kiến.
Kiều Sinh Nhai thấy cảnh tượng đó, cảm động rơi nước mắt. Hắn đang định nói thêm đôi lời mùi mẫn thì Từ Túc Anh cất lời, trong giọng có chút e dè, “Lời đại hiệp nói rất hay, nhưng tốt nhất ta nên gác chuyện này lại sau. Kẻo Quỳ cốc chủ—”
“Có chuyện gì ở đây?” Một tiếng nói vang vọng khắp sơn cốc. Giọng nói đó dù âm lượng nhỏ nhưng khi truyền tới tai ai nấy thì đều như sấm sét nổ đùng đoàng. Kẻ bị Kiều Sinh Nhai quăng xuống đất giật bắn mình, toàn thân lẩy bẩy. Đôi ba người khác cũng tự động lùi lại một bước, khuôn mặt trắng bệch ra vài sắc.
Rồi một nam tử cầm một chiếc đèn cầy bước từ sâu trong sơn cốc trở ra. Đó là Quỳ Dạ Ngao.