“Không sợ~”
Trên đời này chỉ có chuyện liên quan đến an nguy của Vĩnh Thương là duy nhất khiến Trương Viễn Hoài không dám manh động thôi. Ba cái thứ quỷ ôn như quái vật gì đó đối với người trời sinh tàn bạo như hắn thật không có gì phải lưu tâm cả.
Trương Viễn Hoài vừa nghĩ vừa trầm ngâm nhìn cơ thể bé nhỏ bị khoét tim đang ở trong khu trị liệu.
Con nhóc đó chính là xác sống đã bị hắn đóng băng ở kho đông lạnh. Lúc đầu hắn không hề có ý định cứu nó, nhưng ngay sau khi Cố Thanh – cái tên chui vào tủ đông trốn mụ xác sống kia đề nghị Vương Nhật gia nhập đội, hắn liền nhân lúc bọn họ không để ý giấu nó đi.
Tên Cố Thanh có vẻ ngoài vô hại đó, Trương Viễn Hoài nhìn còn không thuận mắt hơn cả tổng tài bá đạo coi trời bằng vung Lục Thiên. Bề ngoài hắn nói đạo lí, trên môi thường trực treo nụ cười ngây thơ, đối với ai cũng dịu dàng nhu mì, nhưng ánh mắt lúc lơ đãng lại toát lên vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn, là một người tâm cơ thâm sâu.
Đừng hỏi vì sao Trương Viễn Hoài biết, từ lúc tên đó đu lên người Trần Vĩnh Thương thì hắn đã ghim người ta rồi.
Thật ra muốn hồi sinh con nhóc đó để lấy khẩu cung, tra xem trước đó đã xảy ra chuyện gì cũng không khó. Cái khó nhất chính là hắn nghèo, trừ đi vốn liếng để giữ mối quan hệ với Vương Nhật không quá khó coi thì phần dư còn lại không đủ để mua thuốc hồi sinh cho nó dùng. Vì vậy, trước mắt hắn phải hi sinh thân mình dùng mỹ nhân kế để kéo độ hảo cảm của Vương Nhật lên thôi.
Mẹ kiếp sao tự nhiên lại rạo rực thế này~
Đúng lúc này, Trương Viễn Hoài cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo quét qua, hắn lập tức rời khỏi không gian hệ thống, mở mắt ra quan sát xung quanh.
Chết tiệc, không có bất thường, ánh mắt kia dường như chỉ là một thoáng đa nghi của hắn.
Hừ, bình thường? Vậy có nghĩa là tất cả đều khả nghi!
Chân lý sống của Trương triết lí chính là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, ai cũng có thể nhầm, có thể nghi ngờ cảm giác của bất cứ ai ngoại trừ bản thân mình.
Đang đăm chiêu, đột ngột một cái bánh đóng gói xuất hiện trong tầm mắt, Trương Viễn Hoài mặt nặng mày nhẹ ngước lên muốn xem tên mắt mù nào dám tiếp cận mình, có điều vừa thấy dung nhan người ta, thoắt cái hắn giả vờ e thẹn, thiếu điều chảy cả nước.
Ỏ, độ hảo cảm có tí tẹo mà vẫn quan tâm mình, đáng yêu quớ hihi~~
Trương Viễn Hoài nhận cái bánh xấu xí, lòng phơi phới gió xuân.
Vương Nhật bình thường chỉ có hai biểu cảm mặt than hoặc mặt ngu, hôm nay không biết học thói xấu từ ai mà biết thêm cả vẻ mặt kì thị, trông thấy cái mã bệnh bệnh tự cho là câu hồn đoạt phách của Trương Viễn Hoài mà quan ngại lắc đầu như bác sĩ bó tay trước ca tâm thần khó trị.
Nếu Trương Viễn Hoài biết được ý nghĩ lúc này của y chắc sẽ khóc thét ăn vạ mất.
Thấy y có ý định muốn đi, Trương Viễn Hoài nào để lỡ cơ hội trời ban như thế này? Hắn ngay lập tức nắm tay y kéo lại, đôi mắt đầy ý cười nhìn Vương Nhật ngu ngơ như tỏa ra mị lực: “Ngồi xuống với tôi.”
Vương Nhật *bị câm tạm thời*: “…”
Trương Viễn Hoài mặt dày không buông tha, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ, một mặt câu dẫn một mặt tỏ ra đáng thương: “Tôi chẳng có ai ngoài anh cả~”
Đại Lợi *xỉu*, nó thầm nghĩ cái tên này càng ngày càng không biết liêm sĩ, dụ trai nhà lành cũng quá thuần thục rồi.
Có điều thật đáng tiếc cho công sức của Trương Viễn Hoài, hắn có lòng muốn họa thủy, y lại chẳng xem hắn là hồng nhan. Sự cố gắng của hắn đối với người đơn giản chậm nhiệt như Vương Nhật chả khác nào nước đổ đầu vịt, hoa mỹ gọi là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Vương Nhật lãnh đạm vùng tay ra khỏi sự đeo bám của Trương Viễn Hoài, trước sau một vẻ mặt không hiểu phong tình làm ai đó tức anh ách.
Xung quanh không thiếu người để mắt tình hình bên này, mặc dù Trương Viễn Hoài đã cố tình lựa chỗ khuất mắt nhưng nào ngăn cản được cái bọn lắm chuyện suốt ngày soi mói hắn kia. Giờ này là giờ ăn uống nghỉ ngơi, lúc lơ đãng hắn có nhìn lướt qua, đm vậy mà một đám người rảnh rỗi vừa nhai nhóp nhép vừa nhìn hắn như xem kịch, vừa rồi thằng khốn nạn nào đó còn cười hả hê mấy tiếng, âm thanh cợt nhã lọt vào tai Trương Viễn Hoài chả khác gì vả mặt.