Sau tiếng kêu cuối cùng của Vệ Dương vang lên, hắn đã bị Diệp Thành đập thật mạnh xuống chiến đài.
Lúc này, xương cốt toàn thân hắn gần như gãy đi một nửa, không sao cử động nổi.
“Không…không thể nào”, Vệ Dương ọc máu, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, hắn định nói hắn còn rất nhiều mật thuật chưa thi triển, còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng mà đã thảm bại rồi.
“Vệ sư huynh, một người cao cao tại thượng như huynh có bao giờ từng nghĩ tới giây phút thảm bại thế này chưa?”, Diệp Thành quỳ xuống, mỉm cười nhìn Vệ Dương.
Vệ Dương định nói gì đó nhưng lại bị máu ở cổ họng chặn lại nghẹn ứ.
“Đừng nói gì nữa”, Diệp Thành nói rồi lấy luôn túi đựng đồ của Vệ Dương.
“Ngươi…”, thấy vậy, Vệ Dương tức đến mức ngất luôn tại chỗ”.
Đừng hoang mang, chưa hết đâu.
Diệp Thành bắt đầu lần mò trên cơ thể Vệ Dương, cho dù là ngọc bội dắt lưng, nhẫn ngọc đeo tay hay chuỗi ngọc khảm nạm, chỉ cần là những món đồ có giá trị thì hắn đều nhét vào ngực mình.
Hắn giống như một tên cường đạo, thấy đồ là cướp, thấy ngọc bội là lấy, động tác hết sức thuần thục.
“Còn…còn mang theo những thứ này?”, những đệ tử bên dưới càng nhìn càng thẫn thờ.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lấy hết sạch những thứ có giá trị trên người Vệ Dương.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới vỗ vỗ mông, chuồn khỏi Phong Vân Đài.
Sau khi hắn đi được một lúc lâu, nơi này mới yên tĩnh trở lại. Trong tam đại chủ phong ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, Diệp Thành đã liên tiếp đánh bại đệ tử của hai thủ toạ.
Ra khỏi Phong Vân Đài, Diệp Thành đem theo túi đựng đồ và toàn bộ bảo bối của Vệ Dương tới Vạn Bảo Các.
Lần này trận quyết đấu trên Phong Vân Đài với hắn mà nói đúng là kiếm về được món hời to. Vệ Dương dù trời sinh có Hàn Băng chân khí, mặc dù chẳng ra sao nhưng lại được Thiên Dương Phong coi trọng.
Vì được coi trọng nên trong túi đựng đồ của hắn hết sức phong phú, mới nhìn linh thạch thôi cũng thấy phải đến hơn một nghìn viên, Ngọc Linh Dịch có tận ba mươi bình, còn những thứ linh tinh khác có thể nói là một gia tài đáng ngưỡng mộ.