Anh quay lại nơi Lâm Mộng Đình gặp chuyện, rút con dao trên thân cây ra rồi đi sâu vào trong bụi cây công trình mà lũ côn đồ chạy trốn.
Hai tên côn đồ đang nằm trong bụi cỏ, hôn mê bất tỉnh.
Lúc nãy khi đánh bay họ, Lý Dục Thần đã dùng phương pháp Độc Môn Phất Huyệt Thủ, đồng thời khiến họ đi một lúc mới bị tê liệt bằng cách kiểm soát lực.
Anh vỗ nhẹ hai lần vào người họ, giải huyệt thân trên cho họ.
Hai tên côn đồ sợ sệt nhìn Lý Dục Thần cầm dao đưa qua đưa lại trên mặt họ, chầm chậm dời xuống đến ngực, bụng rồi tới đũng quần.
“Nói đi, ai sai bọn mày tới?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Không, không có ai cả”.
“Không có ai thật sao?”
Anh giơ tay lên chém xuống, hai tiếng “roẹt roẹt” vang lên, để lại hai lỗ rách to đùng trên quần của họ.
“Ồ, một nhát mà chưa trúng à”, trông anh có vẻ rất thất vọng: “Một lần nữa”.
Nói đoạn, anh giơ con dao lên định đâm.
Dưới đất đã có một vũng nước màu vàng, kèm theo đó là mùi khai khó ngửi của nước tiểu.
“Anh Thái! Là anh Thái bảo chúng tôi tới, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, anh tha cho chúng tôi đi mà…”, tên côn đồ trả lời không đầu không đuôi.
“Anh Thái là ai? Tại sao anh ta lại sai bọn mày bám theo người khác?”
“Anh Thái tên là Thái Vĩ Dân, anh ấy bảo chúng tôi đi theo cô gái đó, tìm cơ hội bắt cóc tống tiền. Còn lại thì chúng tôi không biết gì hết”.
“Bọn mày bám theo từ lúc nào?”
“Từ lúc cô ta ra khỏi quán bar Lam Kiều”.
Lý Dục Thần cau mày.
“Anh Thái đang ở đâu?”