Không đợi Ngôn Khanh tiêu hoá xong tin nóng, Nguyễn Gia và đoàn đội của cô ta đột nhiên tới gần cô, sau đó té ngã kêu to, vừa khóc lóc vừa nhìn cô đầy căm tức: “Sao cô đả thương người khác!”
Bởi vì đang trong quá trình tìm nguyên liệu nấu ăn, trong tay Ngôn Khanh cầm một cái xẻng nhỏ, vừa vặn bị Nguyễn Gia lợi dụng, buộc vết thương ở đùi là do cô.
Đoạn này “vừa vặn” bị chụp lại, nhanh chóng tuyên truyền trên mạng.
Trong lúc nhất thời, tin tức Ngôn Khanh thẹn quá hoá giận, ở hiện trường ghi hình ác ý đả thương người khác nhanh chóng lan truyền, còn kèm theo bức ảnh chân Nguyễn Gia “không cẩn thận” bị thương, vết mau trên làn da trắng nõn trông vô cùng gớm ghiếc.
Nguyễn Gia đang nổi, fans vô số, những kẻ địch cùng chung mối thù hận không thể xé bay Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh đến 《Hàng đêm sênh ca》 còn chưa tới 24 giờ, liền trở thành cái đích bị mọi người điên cuồng công kích, chỉ trích.
Tài khoản Weibo lớn của cô do Lâm Uyển kiểm soát. Lâm Uyển lướt xem tin nhắn riêng tư mới nhất, bị những câu chữ thô tục bẩn thỉu cùng với các bức ảnh photoshop ác ý chiếu thẳng vào mắt, không dám nghĩ chờ đến khi Hoắc tổng nhìn thấy sẽ có phản ứng gì.
Lâm Uyển trầm giọng: “Đừng hoảng hốt, người của chúng ta đang khống chế bình luận. Trước tiên chị dùng danh nghĩa của em đăng Weibo, tuyên bố vết thương ở chân của con bé trà xanh kia không liên quan đến em, nhưng ái muội thì… Hoắc tổng là đương sự, anh ấy không lên tiếng, em không thích hợp tham gia.”
Cô ấy nói chậm rãi: “Khanh Bảo, chị vẫn hy vọng em báo cho Hoắc tổng, cũng hỏi rõ ràng rốt cuộc sao lại thế.”
Trong lòng Lâm Uyển có một tí xíu lo lắng, tuy khả năng cực thấp, nhưng nếu là thật…
Ngôn Khanh thở chậm, xoa chóp mũi bất giác đỏ bừng, đứng lên khỏi ghế: “Hỏi cái gì, hỏi có phải anh ấy lạc lối hay không à? Sao anh ấy chịu được, sẽ lập tức đi máy bay quay trở lại. Mà em cũng không hoảng, làm vợ anh ấy mà chút định lực cũng không có, không phải là chờ người ta chế giễu hay sao.”
Cô đẩy cửa sân nhỏ, lập tức đi đến hiện trường chụp ảnh lộn xộn cách đó không xa. Nguyễn Gia đang ở bên trong, khóc sướt mướt bảo trợ lý bôi thuốc cho mình, còn tận tình để người ta chụp ảnh.
Ngôn Khanh lạnh lùng mím môi, mẹ kiếp, chồng cô lại để loại người này chạm vào?!
Chuyện khác có lẽ có thể nhẫn nhịn, trên mạng mắng cô cô cũng quen rồi, nhưng Hoắc Vân Thâm bị nhúng chàm, cô không giáp mặt mà quay lưng thì không xứng làm Hoắc phu nhân!
Ngôn Khanh hùng hổ đi vào trong đám người, đến lúc còn cách khoảng 5 mét, có một bóng người còn nhanh hơn cả cô, vọt vào vòng vây, hất từng cái di động xuống, cầm một lọ cồn dùng để tiêu độc lên, tưới thẳng vào người Nguyễn Gia.
“Cô còn có mặt mũi không?”
“Bà đây đánh cô còn ngại ô uế tay mình, bình cồn này phải tưới cho tám đời vận xui đổ máu nhà cô!”
“Mẹ cô không dạy cô lễ nghĩa liêm sỉ hả? Vì vai nữ 1 mà cái da mặt đi đến đâu cũng xé, cũng không sợ ô nhiễm môi trường!”
“Cho không đàn ông có vợ, việc đầu tiên không phải là cô nên soi lại cái đức hạnh của mình hả, nhìn cái lỗ chân lông có thể xe chỉ luồn kim của cô đi, còn không biết xấu hổ giả mạo Ngôn Khanh? Cũng không sợ làm mù mắt Hoắc tổng!”
Mọi người dại ra, bầu không khí ngưng đọng, ai cũng không dự đoán được sẽ xuất hiện trường hợp kinh dị như thế này.
Chụp ảnh tạm dừng, camera đã sớm đóng, di động cũng đều bị rớt hết, mọi người trở tay không kịp.
Nguyễn Gia tức điên, còn cố gắng mạnh mẽ, khóc lớn nói: “Cô…”
“Còn dám vô nghĩa, im cái miệng thối của cô lại! Tôi nói cho cô hay, cái chân kia của cô đã sớm bị thương! Đừng cho là tôi không nhìn thấy!”
Nhất thời sắc mặt Nguyễn Gia biến đổi.
Ngôn Khanh thật sự trợn mắt há mồm, kẹt trong đám đông, tiến không được, lùi cũng không xong.
Cô vốn còn nghĩ những lời lẽ hết sức lợi hại, nhưng so với bà chị trước mặt đây lại không hề có sức chiến đấu.
Nhưng vấn đề là, người giúp cô mắng chửi, lại chính là người không chỉ một lần nhắm vào cô ở trên mạng, Hứa Mạt Hàm. Đối tượng đề phòng trọng điểm, sao nháy mắt đã biến thành đội bạn chiến lực mạnh mẽ thế này?!
Hứa Mạt Hàm phất mái tóc dài, quăng cho Nguyễn Gia cái nhìn xem thường, quay đầu thấy Ngôn Khanh, bước nhanh về phía cô, nương lúc hỗn loạn, túm cô đến bên góc tường, trợn mắt cẩn thận đánh giá mặt cô.
Nhìn vài giây, hốc mắt Hứa Mạt Hàm đột nhiên đỏ lên, ôm lấy cô nức nở: “Thật đúng là tiểu Vân Khanh nhà mình.”
“… Cô là?!”
“Tiểu không lương tâm còn quên tớ sạch sẽ.” Nước mắt Hứa Mạt Hàm rơi như mưa, “Hồi đại học cậu là bạn thân của tớ, mỗi lần đi học cậu lén đi hẹn hò với Hoắc Vân Thâm, đều là tớ lặng lẽ làm giấy xin phép nghỉ giúp cậu!”
Ngôn Khanh bị người quen cũ bất thình lình oanh tạc, ngây người nửa ngày: “… Vậy cậu còn gây sự với tôi trên Weibo làm gì!”
Hứa Mạt Hàm khóc lóc kể lể: “Đó là đang giúp cậu! Hoắc tổng bảo tớ nhịn đừng tìm cậu, trước cứ giả làm vai ác đã, để hiệu quả phát sóng trực tiếp 《Thanh ti》 mở rộng, đến lúc phản công còn có thể sảng khoái hơn nữa! Anh ta nói tớ dám không nghe à?”
Tay Ngôn Khanh nắm chặt, khó trách…
Khó trách nhiều lần Hứa Mạt Hàm khiêu khích, Hoắc Vân Thâm đều nhịn, còn nguyện ý cho cô tới tham gia chương trình này.
Hoá ra anh đều yên lặng trải con đường bằng phẳng cho cô.
“Hiện tại tớ không dám thôi. Chứ trước kia anh ta chỉ là người thường cưỡi xe máy hạng nặng đến trường đón cậu, tớ cũng không dám…”
Giọng Hứa Mạt Hàm thấp dần.
“Tớ đã sớm biết, anh ta còn coi trọng cậu hơn cả tính mạng, cho nên những cái thứ vạch trần quỷ quái của Nguyễn Gia tớ chết cũng không tin. Người như anh ta, tim cũng bẻ nát cho cậu, đổi thành người khác, căn bản đều không tồn tại trong mắt anh ta.”
Ngôn Khanh nhìn Hứa Mạt Hàm, khuôn mặt rõ ràng là xa lạ dần trở nên dễ thân hơn.
Xuyên qua cô ấy, Ngôn Khanh hoảng hốt nhìn thấy cánh cửa đại học năm đó, hoa lê bay xuống, nam sinh cao gầy mặc cả bộ quần áo màu đen, ngũ quan sắc bén, dáng vẻ hào sảng đứng dưới hoa, giang hai tay cười với cô, gọi cô “Khanh Khanh”.
Đoạn ký ức thình lình xuất hiện làm Ngôn Khanh muốn khóc, lại vô cùng vui mừng, gần đây cô mơ rất nhiều, luôn có thể nhìn thấy Thâm Thâm, có phải có hy vọng khôi phục rồi không…
Khi cô háo hức muốn đuổi theo dòng hồi tưởng, trong đầu lại đột nhiên đau nhói.
Ngôn Khanh đau đến độ mồ hôi lạnh tràn ra, cả người mất hết sức lực, ôm trán chậm rãi ngồi xổm xuống.
***
Trong phòng tiếp khách riêng trên tầng cao nhất của khách sạn, Hoắc Vân Thâm đứng dậy khỏi ghế mềm, không có biểu hiện quan tâm quá mức đến vị đương gia trẻ tuổi Bạc Luân ở trước mắt, đơn giản gật đầu, trực tiếp rời đi.
“Hoắc tổng, ngày mai chúng ta tiếp tục?”
Hoắc Vân Thâm dừng chân, thoáng nhìn lại: “Tôi có thể, nhưng cũng muốn xem thành ý của anh.”
Cánh cửa im lặng mở ra, Hoắc Vân Thâm đạp lên tấm thảm mềm, mấy cổ đông lớn theo sát đè thấp giọng: “Hoắc tổng, Bạc Luân cắn giá quá chặt, đây là một trận đánh ác liệt, có thể ký hay không phải chờ ngày mai.”
Hoắc Vân Thâm liếc ông ta một cái, không nói chuyện, phất tay ý bảo Mẫn Kính. Mẫn Kính thuần thục giải tán đám nhân viên đi theo, một mình đi cùng anh đến trước cửa phòng ngủ.
“Trong nước thế nào?”
Mẫn Kính dừng lại, nhận ra Thâm ca đang hỏi Ngôn Khanh, nhưng tất cả tinh thần của anh ta đều kéo căng trong cuộc nói chuyện với Bạc Luân vừa rồi, nghĩ mới chỉ qua một ngày, chắc là không có vấn đề.
Anh ta thấp giọng trả lời: “Đều tốt.”
Ngoài miệng nói, trong lòng thì bất giác lo lắng, tính toán chờ Thâm ca nghỉ ngơi liền lập tức đi xác nhận.
Hoắc Vân Thâm bước vào phòng, bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh khuya của thành thị phồn hoa xa lạ, anh mở di động, không nhận được bất kỳ tin tức gì của Khanh Khanh, đầu ngón tay không khỏi cứng lại, nhìn thời gian, gọi điện thoại cho cô.
Không người nhận máy.
Ngực anh bắt đầu thắt lại không kiểm soát nổi, lập tức ấn gọi lần hai. Khi âm báo máy bận lại lần nữa vang lên từ ống nghe, trên màn hình chờ máy tính đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở, góc phải bên dưới nhảy ra một email nặc danh mới.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm đảo qua, đồng tử lập tức co rút.
Anh nhìn hòm thư, email gửi tới không phải số liệu, không phải tiếng Anh công thức hoá.
Tiêu đề chỉ có hai chữ, Khanh Khanh.
Hoắc Vân Thâm nhìm chằm chằm cái tên anh khắc cốt ghi tâm, như có dự cảm, dây thần kinh yếu ớt nhất trong não bộ bị kéo đến cực hạn, cổ họng như bị bóp nghẹn bởi hơi thở che trời lấp đất nào đó.
Anh vẫn nhìn chằm chằm mười mấy giây không nhúc nhích, con chuột dời qua, click mở.
Bên trong có một câu văn: “Khanh Khanh của mày thật đẹp.”
Ngoài ra còn đính kèm hai tệp video.
Khoé mắt Hoắc Vân Thâm đau đớn, năm ngón tay nắm chặt con chuột như muốn vỡ tan, cuối cùng con trỏ dừng tại nút phát video, hình ảnh lập tức phủ kín màn hình.
Không phải Ngôn Khanh hiện tại.
Là Vân Khanh ba năm trước, vẫn còn chút non nớt của thiếu nữ, trên đầu cột dây buộc tóc do đích thân anh chọn, gương mặt non mịn bị Hoắc Lâm Xuyên hung hăng bóp chặt, nổi lên màu đỏ thắm. Vân Khanh kịch liệt phản kháng, cắn một phát lên cái tay kia. Người đàn ông phẫn nộ hất ra, ném cô tới góc tường, đầu cô đụng phải góc bàn. Cô ôm đầu gối chậm rãi cuộn xuống, khóc lóc gọi một tiếng “Vân Thâm”.
Đoạn tiếp theo được phát tự động, là Vân Khanh gầy ốm bị nhốt và khám trên giường bệnh, trên đầu là biết bao dụng cụ, bị mấy người mặc trang phục y tá mạnh mẽ rót thuốc. Cô ho khan kịch liệt, khóe miệng nôn ra máu, nhưng thuốc vẫn bị rót không ngừng, cho đến khi giọng nói trong trẻo sạch sẽ của cô biến thành thê lương nghẹn ngào.
Màn hình tối.
Không còn thứ khác.
Mẫn Kính không đi, đứng ngoài hành lang phòng Hoắc Vân Thâm, nhìn tin tức tràn ngập trên mạng mà mặt không còn chút máu.
Tim anh ta chìm đến đáy cốc, không dám giấu giếm, cực lực tìm từ. Trong cánh cửa cách âm cực tốt đột nhiên vang lên tiếng động lớn, giống như có vật gì nặng nề bị ném chia năm xẻ bảy.
Máu Mẫn Kính đình trệ, nhào lên ấn chuông cửa.
Sau mấy phút dài dằng dặc như thể một ngày bằng một năm, cửa bị kéo ra, anh ta sợ hãi đối diện với một đôi mắt đỏ màu máu, thâm nhập vào tai, là tiếng nói vặn vẹo của Hoắc Vân Thâm: “Về nước.”